Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 234: Báo thù




Là sống hay là chết, nếu như chết, nàng cũng muốn vạch trần bộ mặt thâm độc của Liễu Thanh.

Lòng căm hận cực độ hóa thành khát vọng sống.

Lúc Lại Cô mở mắt ra nhìn thấy màn thêu bằng sợi tơ vàng mềm mại giống như chăn đệm màu mây trắng vậy. Trong phòng Tử Kim Huân Hương Lư tỏa ra từng làn khói trắng, phòng được điêu khắc chạm trổ hoa văn sặc sỡ. Vật dụng xung quanh tùy ý lấy một thứ gì đó cũng có thể bán trong Vạn Bảo quật.

Ý thức được bản thân ở trong một căn phòng lớn trang trí xa hoa lộng lẫy, sắc mặt ả lúc này liền thay đổi, cố sức giằng co muốn thoát khỏi nơi này. Nơi đây còn xa hoa hơn gấp trăm lần so với Sa Môn.

Những năm gần đây, Lại Cô đã nhìn quá quen mặt các kiểu người giàu đối với những thứ được gọi là người giàu, trong lòng Lại Cô rất căm ghét. May cho tên Đao Nô mặt quan tài đứng ở cửa, Lại Cô không dám xông vào mới miễn cưỡng lui về.

“Lại Cô, nếu ta là ngươi ta sẽ không đi.”

Lại Cô đang do dự. Cửa phòng bị mở ra, chỉ thấy một mùi hương thơm của thức ăn theo sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới. Một nữ tử mặc váy màu trắng hoa lê đi tới, khí chất trong veo như suối. Đôi mắt hàn tinh nhấp nháy, giống như chỉ cần một cái nhìn là có thể thấu lòng người.

Thấy dáng vẻ của Lại Cô, Diệp Lăng Nguyệt khóe miệng trìu mến. Nàng đã đổi lại nữ trang, nở nụ cười. Mái tóc dài đen nhánh chỉ là dùng một cây thanh trúc Ngọc Trâm Oản, tuy không chút phấn son nhưng lại toát lên vẻ phong lưu tuấn tú.

Lúc nữ tử bước vào cửa, phía sau nàng là một tên nam tử tuấn tú đi theo từng bước một. Hai người nữ thì thanh thoát, nam thì tuấn tú đứng cạnh nhau tạo nên bức tranh hoa mỹ tráng lệ.

Lại Cô sống hai mươi tám năm qua còn chưa từng thấy một đôi bích nhân môn đăng hộ đối như thế. Điều này khiến nàng nhất thời cho rằng mình đã chết và đang ở tiên cung.

Nam nhân nãy giờ vẫn đứng canh ở cửa như tượng đá hướng về phía người đang đi tới cung kính hô một tiếng.

“Vương gia.”

Giọng nói này khiến Lại Cô trở lại hiện thực. Lại nhìn dáng vẻ của nam tử và cách bày trí bên trong phủ Đệ, Lại Cô nhận ra thân phận của nam nhân này.

Phượng phủ nơi này là phủ đệ của Bắc Thanh Phượng Vương.

“Ngươi là Phượng Vương Phi?” Lại Cô lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

Một tiếng gọi Vương Phi khiến cho Diệp Lăng Nguyệt sắc mặt liền đỏ ửng.

Phượng Tân ở một bên nhẹ giọng cười lên tiếng nhưng cũng không giải thích, cứ để mặc kệ Lại Cô hiểu lầm.

“Ta và hắn chỉ là bạn tốt, chứ không phải có quan hệ như ngươi nói. Lại Cô, nhưng mà mấy ngày không gặp ngươi không nhận ra chúng ta sao?” Diệp Lăng Nguyệt ngại ngùng nói, nàng lấy mặt nạ ra.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Lại Cô bừng tỉnh ngộ.

“Ngươi là vị thiếu niên hôm đó? Hầy, cũng trách ta đần độn, có thể lấy ngân phiếu của Bắc Thanh Phượng Thiên Phủ cũng chỉ có người của Phượng phủ.”

Lại Cô trước kia là phu nhân của môn chủ Sa Môn, thị lực cũng được coi là rất tốt. Ngày hôm đó, Phượng Tân lấy ra ngân phiếu của hiệu bạc Bắc Thanh Phượng Thiên Phủ, ả cũng có chút hoài nghi rồi. Chỉ là ả không nghĩ tới, người mà ả gặp lại là Vương gia ốm yếu ru rú trong nhà của Phượng phủ.

Nghe nói vị Phượng Vương tuấn mỹ như Trích tiên lại ốm yếu bệnh tật, nhưng hôm nay vừa gặp lại thì không hề giống như vậy. Còn có vị cô nương trước mặt này, nàng không phải là Phượng Vương Phi vậy thì là ai.

“Đa tạ hai vị đã cứu ta. Lại Cô là một người thô thiển chỉ sợ làm bẩn phòng Vương phủ. Vết thương của ta đã đỡ, không dám ở lại lâu nữa.” Lại Cô không muốn kết giao với đám người quý nhân này, cảm ơn mấy câu liền rời đi.

“Nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ đi. Cơ thể tích độc bao nhiêu năm của ngươi, nếu như không chữa sẽ không sống qua nổi ba tháng. Ngươi dù thế nào cũng sẽ không phải muốn cho Tiểu Nam và Tiểu Bắc, sau này đã không có cha lại không có mẹ chứ.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không ngăn nàng đưa thuốc từ trong tay ra.

“Ngươi làm gì với con trai và con gái của ta rồi!” Vừa nghe đến tên cặp song sinh con của mình Lại Cô liền kích động.

Nàng và Diệp Lăng Nguyệt đã từng quen biết, biết vị nữ tử nhìn như vô hại này nhưng kì thực độc thuật hơn người, hơn nữa y thuật cùng không tầm thường. Nàng bị Liễu Thanh làm trọng thương một buổi tối là có thể hồi phục trở lại, cũng đều là nhờ vào Diệp Lăng Nguyệt ra tay cứu chữa.

Đối phương không phải là cái gì thiện nam tín nữ, cứu mình nhất định có mưu đồ. Lại Cô không muốn lại bị bất cứ kẻ nào lợi dụng.

“Mẹ, Tiểu Chi Yêu và Tiểu Ô Nha rất hay.” Hai đứa trẻ một nam một nữ mặt tròn như quả trứng chơi đùa đến nỗi mặt đỏ ửng nhảy chân sáo đi vào.

Trên tay mỗi đứa ôm một Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Yêu. Nhìn thấy Lại Cô, hai đứa trẻ giống như hai con chim bay nhào về tổ, một trái một phải ôm lấy cánh tay của Lại Cô.

Trong mắt mọi người Lại Cô xấu xí vô cùng, nhưng trong mắt của đứa trẻ thì ả lại là mẫu thân mà bọn chúng yêu quý nhất.

“Tiểu Nam? Tiểu Bắc, các con sao lại tới đây.” Lại Cô thấy hai con mình không sao thở phào nhẹ nhõm.

“Lại Cô, Liễu môn chủ đã biết ngươi không chết, cũng nghe ngóng được, ngươi năm đó sinh hạ một đôi long phượng. Hắn làm việc ác quá nhiều lại không có tử nữ, ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho Tiểu Nam và Tiểu Bắc?”

Lại Cô vội vàng ôm chặt hai người con vào lòng không chịu buông tay. Liễu Thanh năm đó bị thương trúng độc. Độc mặc dù đã được giải nhưng sau này hắn không thể sinh con được nữa.

Lại Cô nhiều năm nuốt giận vào trong chính là vì sợ Liễu Thanh biết sự tồn tại của hai đứa con mà sẽ cướp chúng từ trong tay nàng đi mất.

“Mẹ, Tiểu Nam không muốn rời xa người.”

“Mẹ, con sẽ bái đại ca Đao Nô làm thầy đánh cho người xấu phải bỏ chạy.”

Cặp song sinh của Lại Cô nhìn thấy mẫu thân hoảng sợ, đồng thời khóc lên.

“Đừng khóc, mẹ sẽ bảo vệ các con tuyệt đối.” Lại Cô tâm trạng phức tạp, nàng nhìn Diệp Lăng Nguyệt cuối cùng đưa ra quyết định.

Nàng ôm hai đứa con, quỳ gối xuống trước Diệp Lăng Nguyệt, dập đầu vài cái xuống đất thật mạnh.

“Diệp cô nương cầu xin ngươi giúp ta, chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta bằng lòng cả đời trung thành với ngươi.”

“Dì Diệp, cầu xin dì giúp mẫu thân chúng con.” Tiểu Nam cùng Tiểu Bắc đồng loạt cầu xin.

“Ta có thể giúp ngươi, nhưng trước đó ngươi nhất định phải thay hình đổi dạng.” Ngón trỏ Diệp Lăng Nguyệt ngoắc ngoắc, thăm dò khuôn mặt của Lại Cô, khuôn mặt khiến người ta muốn nôn mửa.

“Mặt của ta còn có thể cứu chữa sao?” Đã nhiều năm như vậy, Lại Cô sớm đã từ bỏ việc cứu chữa khuôn mặt mình.

Có nữ nhân nào mà không muốn có một khuôn mặt mỹ lệ, lời Diệp Lăng Nguyệt khiến ả lại dấy lên một tia hy vọng.

“Có nhưng quá trình rất đau khổ, ngươi phải nhẫn nhịn được.”

Cả một ngày trong phòng khách của Phượng phủ, đều tràn ngập mùi thảo dược nồng nặc.

Diệp Lăng Nguyệt thu thập hơn mười loại độc trùng, gặm nhấm sạch sẽ lớp da thối rữa trên người Lại Cô. Nàng lại dùng mười viên Hoàng Văn Mỹ Dung Sinh Cơ Đan do Long Ngữ đại sư luyện chế thoa khắp toàn thân Lại Cô, cuối cùng dùng băng vải quấn cả người ả lại.

Trải qua gần hai tháng dài dằng dặc chờ đợi, vết thương của Lại Cô cuối cùng cũng khỏi. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt mở từng lớp băng vải quấn xung quanh người nàng. Lại Cô lo sợ mở mắt ra, nhìn chiếc gương phía trước thấy rõ gương mặt trong gương lúc đó.

Lại Cô phát ra một tiếng thét chói tai.