Võ giả không giống với phương sĩ, cải trang như vậy có thể giấu giếm một võ giả như Hạ lão tam nhưng không thể giấu giếm được người có khả năng nhìn thấu người khác như Hạ lão nhị.
Nhưng dù Diệp Lăng Nguyệt là nam hay nữ thì khi tới phòng phòng đấu giá Địa Cấp cũng đều là khách cả.
“Cứ mua bán trước đã.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa lấy ra hai bình thuốc.
Theo quy củ của Vạn Bảo Quật, dù là đan dược hay là linh khí thì cũng đều cần giám định trước rồi mới bán ra. Hạ lão nhị trước khi bị phế đôi chân đã từng là một gã phương sĩ cực kỳ lợi hại nên đối với các loại đan dược hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Thế nhưng sau khi kiểm tra hai loại đan dược của Diệp Lăng Nguyệt xong thì Hạ lão nhị lại không nhớ ra đã từng gặp qua hay chưa. Hắn chỉ có thể kết luận đây là loại đan dược ngũ phẩm và lục phẩm.
Có đan dược ngũ phẩm và lục phẩm là đã có đủ tư cách để tiến vào phòng đấu giá Địa Cấp. Nhưng nếu muốn ước lượng giá cả của nó thì còn cần phải xác định công dụng của nó nữa.
Đan dược được Hồng Mông Thủ Trát ghi chép đều không phải là đan dược đại lục bình thường, bị người khác nhận ra dễ dàng như vậy.
“Đây là một bình ngũ phẩm Ẩn Hình Đan, đây là một bình lục phẩm Phi Hành Đan.” Lúc Diệp Lăng Nguyệt nói rõ công dụng của Phi Hành Đan và Ẩn Hình Dan, Hạ lão nhị và Phượng Tân còn tưởng là mình nghe sai rồi.
Phi Hành Đan, Ẩn Hình Đan?
Đây là loại đan dược gì, đúng là mới nghe lần đầu tiên, nghe rồi cũng giống như chưa nghe vậy.
Tàng hình, loại khả năng này chỉ xuất hiện trên người của một số ít linh thú.
Còn như phi hành, cao thủ Luân Hồi Cảnh có thể phi hành trên trời trong thời gian ngắn. Nhưng nếu muốn giữ tư thế bay trong vòng nửa canh giờ, e rằng chỉ có thế ngoại đào môn. Cường giả Thần Thông Cảnh hoặc là người có linh thú đặc biệt để phi hành thì mới có thể làm được.
Phượng Tân và Hạ lão nhị đều là người làm ăn. Bọn họ đều hơi giật mình, đồng thời đều ý thức được nếu như đan dược trong tay Diệp Lăng Nguyệt nắm giữ là thật thì lần này nhất định sẽ khiến cho phòng đấu giá Địa Cấp dấy lên một hồi phong ba không hề nhỏ.
“Thập tam thiếu, đan dược mà ngươi nói có biện pháp nào để chứng minh nó là thật không?” Hạ lão nhị nghi ngờ hỏi.
Dù sao tuổi tác của Diệp Lăng Nguyệt cũng còn quá nhỏ. Đan dược đưa đến lại là một loại đan dược chưa từng được nghe nói đến.
“Ta sẽ chứng minh ở trước mặt mọi người.” Diệp Lăng Nguyệt cũng biết các loại đan dược mới thường không tránh khỏi sẽ bị người khác nghi ngờ. Cũng may, nàng đã sớm có sự chuẩn bị.
Trong phòng đấu giá Địa Cấp lại có một số người liên tục đi vào.
Diệp Lăng Nguyệt liền kêu Hạ lão nhị đưa bút lông cho nàng, nàng viết xuống mấy chữ “Ẩn Hình Đan”, “Phi Hành Đan” thật to.
Lúc mới bắt đầu, vẫn không có ai chú ý đến đan dược của Diệp Lăng Nguyệt, tới phòng đấu giá Địa Cấp chí ít cũng là cao thủ Luân Hồi Cảnh, trong đó có không ít người là nhân sĩ ở trong nước. Bọn họ phần lớn đều đến vì các môn võ học cao cấp và linh bảo.
Dần dần, có một hai người chú ý đến đan dược của Diệp Lăng Nguyệt.
“Phi Hành Đan? Ẩn Hình Đan? Trên đời còn có loại đan dược quý hiếm này ư.?
“Tiểu ca, chẳng lẽ sau khi ngươi nuốt đan dược vào thì sẽ mọc ra cánh và biến mất?”
Vài tên nam nhân võ giả chú ý đến đan dược của Diệp Lăng Nguyệt, lúc thấy hai cái tên không thể tưởng tượng nổi liền có người nói đùa.
“Lục phẩm Phi Hành Đan có thể giúp duy trì tình trạng bay trong nửa canh giờ. Sau khi nuốt ngũ phẩm Ẩn Hình Đan thì ngay cả thần tiên cũng không tìm được ngươi. Nếu như là giả thì có thể đem đến trả lại, không lừa trẻ nhỏ cũng không lừa người già, mua bán rất công bằng.” Diệp Lăng Nguyệt đã dùng đan dược để đổi giọng nên giọng nói càng có vài phần giống một thương nhân hơn là giọng nói thật.
“Đan dược của ngươi, bao nhiêu tiền một viên?”
Có người tò mò hỏi.
“Giá khởi đầu của Phi Hành Đan là năm mươi viên đan dược ngũ phẩm, giá khởi đầu của Ẩn Hình Đan là một trăm viên đan dược ngũ phẩm.” Giá mà Diệp Lăng Nguyệt báo ra khiến ai cũng phải giật mình.
“Tiểu tử, ngươi không phải là muốn tiền muốn đến phát điên chứ. Đều là ngũ phẩm đan dược, ngũ phẩm đan dược của ngươi có giá trị bằng năm mươi viên ngũ phẩm đan dược? Đó là năm chục ngàn lượng hoàng kim đấy.”
Tuy rằng những người đến phòng đấu giá Địa Cấp này đều là những người giàu có hoặc những người có tu vi cao nhưng bọn họ cũng đều là những người có đầu óc.
Trong đó có vài người có chút hứng thú với Phi Hành Đan và Ẩn Hình Đan của Diệp Lăng Nguyệt nhưng nhất thời bị giá cả hù dọa nên ai cũng đều tránh xa ba thước. Năm mươi viên đan dược ngũ phẩm đã đủ mua được một bộ võ học tốt hoặc một loại linh khí để bảo toàn tính mạng ở phòng đấu giá Địa Cấp này rồi.
Đan dược cho dù có tốt đến mấy thì cũng chỉ có thể sử dụng một lần, nuốt vào rồi thì coi như mất. Người xem thấy vậy đều rối rít lắc đầu, xoay người bỏ đi. Người đứng ở ngoài cuộc nhìn vào như Hạ lão nhị cũng phải lắc đầu.
“Thập tam thiếu dù sao cũng vẫn còn trẻ nên nông nổi, nói giá trên trời như thế thì cho dù có là thuốc tốt hơn nữa cũng không bán được.”
“Thập Tam tự có cách của nàng. Ông chủ Nhị chỉ cần xem là được.”
Phượng Tân không giống như vậy hắn rất có lòng tin đối với Diệp Lăng Nguyệt.
“Chậm đã, mọi người cứ bình tĩnh chớ nóng. Hai loại đan dược này của ta tuyệt đối là đáng giá. Nếu như không có hiệu quả, ta sẽ tặng miễn phí cho người xem mỗi người một viên đan dược ngũ phẩm do Long Ngữ đại sư luyện chế.” Diệp Lăng Nguyệt cao giọng nói, sau đó nàng lấy ra hai cái bình.
Một bình là Ẩn Hình Đan, còn có một bình khác bên trong chứa toàn đan dược mà Long Ngữ đại sư luyện chế.
Nghe nói có người muốn thử đan, hơn nữa nếu không có tác dụng còn có thể lấy được đan dược của danh nhân luyện đan Long Ngữ đại sư. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng đấu giá Địa Cấp, những người khách đang tiến hành các cuộc mua bán khác cũng không khỏi nhìn về hướng của Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt thấy mọi người đã tụ tập lại liền nuốt một viên Ẩn Hình Đan. Diệp Lăng Nguyệt sau khi nuốt đan dược không bao lâu thì trên người của nàng liền phát sinh biến hóa. Thân thể của nàng ở trước mặt mọi người dần dần trở nên không rõ, đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
“Thật là đã biến mất!”
Phòng đấu giá Địa Cấp nhất thời như ong vỡ tổ. Ngay cả Hạ lão nhị cũng không nhịn được, đảo đảo tròng mắt rồi lại đẩy xe đi vào trong đám người, xem xét một cách cẩn thận.
Các võ giả và phương sĩ hoặc dùng nguyên lực hoặc là dùng tinh thần lực tìm kiếm ở bốn phía nhưng đều không tìm được một tia khí tức nào của Diệp Lăng Nguyệt.
Trong quá trình sử dụng Ẩn Hình Đan, ngay cả người có tinh thần lực đạt đến Bát Đỉnh như Hạ lão nhị cũng không tìm ra được hành tung của nàng. Mãi cho đến khi nửa khắc đồng hồ trôi qua, Diệp Lăng Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Vị huynh đài ở vị trí thứ ba bên trái, vị huynh đài ở vị trí thứ năm bên phải, mời lên nhận lại túi tiền và dao găm của hai vị.” Khi Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện lại thì trong tay của nàng còn có một túi tiền một con dao găm Huyền Phẩm.
Trong đám người, hai người đang chăm chú xem lúc này mới phát hiện túi tiền và dao găm của mình không biết tự nhiên đã bị Diệp Lăng Nguyệt lấy đi từ lúc nào. Hai người kia, một người là võ giả một đạo Luân Hồi Cảnh, người còn lại là một phương sĩ Lục Đỉnh.
Ở trên đại lục, tốt xấu gì cũng được xem là hai gã cao thủ nhưng lại bị một gã thiếu niên ngay cả tu vi Tiên Thiên cũng chưa đạt tới dễ dàng lấy trộm vật tùy thân.
Điều này có nghĩa là…Nếu như kẻ địch của mình cũng có được Ẩn Hình Đan rồi ẩn nấp ở bên cạnh của mình. Bọn họ rất có thể sẽ bị ám sát một cách thần không hay quỷ không biết. Nghĩ đến đây, những cường giả kia đều có chút đứng không vững.
“Hiệu quả của Phi Hành Đan so với Ẩn Hình Đan còn tốt hơn. Tuy chỉ có thể duy trì liên tục trong nửa canh giờ nhưng lúc gặp phải nguy hiểm thì trong ba mười sáu kế chạy là thượng sách. Ở một số thời điểm, một viên thuốc có thể đổi lại một cái mạng. Chỉ dùng một trăm viên đan dược ngũ phẩm, đây là loại đan dược có số lượng rất ít, nếu như để lỡ thì sau này sẽ không còn nữa.” Diệp Lăng Nguyệt ra sức giới thiệu.
Trong đám người, còn có hai cặp mắt âm thầm quan sát quá trình Diệp Lăng Nguyệt sau khi nuốt Ẩn Hình Đan rồi biến mất.