Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 221: Luyện chế dị năng đan dược




Sau khi dùng xong bữa cơm chiều, Diệp Lăng Nguyệt trở lại phòng, ngay lập tức liền tiến vào trong Hồng Mông Thiên.

Hôm nay, nàng nhờ có càn đỉnh, thật bất ngờ mà hấp thu được mười phần trăm tinh thần lực của Cừu tổng quản, nhanh chóng đột phá đến ngũ đỉnh. Hiện giờ, trong linh thức của nàng giống như ao nước sau cơn mưa, tràn đầy tinh thần lực.

Đột phá trong thời gian ngắn vừa có lợi và đồng thời cũng có điểm bất lợi. Nàng cần phải ở trong này mấy ngày để tiêu hóa bớt tinh thần lực tích lũy trong cơ thể.

Tinh thần lực trở nên mạnh mẽ, cũng có nghĩa là về phương diện kiểm soát tinh thần lực và luyện đan của Diệp Lăng Nguyệt cũng có sự nâng cao rất lớn.

“Cũng là thời điểm này, luyện chế một số đan dược ngũ phẩm thậm chí đan dược lục phẩm cao cấp hơn, thuận lợi tiến vào phòng đấu giá địa cấp mua được nhiều linh bảo và võ học cao cấp hơn.”

Mặc dù Phượng Tân đồng ý giúp đỡ nhưng Diệp Lăng Nguyệt không muốn mượn tiền giúp đỡ của hắn để vào phòng đấu giá địa cấp.

Phí vào sân là mười viên đan dược ngũ phẩm, và có thể đổi lấy lục lưu võ học hoặc là đan dược linh bảo địa cấp. Điều này nghĩa là ít nhất nàng phải luyện chế ra mười viên lục phẩm đan dược trở lên.

Trên Hồng Mông thủ trát có mấy loại đan dược lục phẩm, nhưng vì trước đây tinh thần lực không đủ, Diệp Lăng Nguyệt vẫn chưa thử luyện chế. Nhưng sau một hồi kiểm tra, Diệp Lăng Nguyệt thất vọng.

Ở Đại Hạ, đan dược lục phẩm đã thuộc về đan dược cao cấp, ngay đến cả Hoàng cung cũng không tích trữ nhiều. Ngoài độ khó của việc luyện chế ra thì còn có một nguyên nhân khác là bởi vì nguyên liệu luyện chế đan dược tương đối quý giá.

Những loại lục phẩm đan dược ghi chép trong Hồng Mông thủ trát,tất cả đều cần mấy loại thậm chí là mười mấy loại dược thảo vô cùng quý giá. Khi gộp đủ những loại dược thảo này Diệp Lăng Nguyệt mất tới hơn nửa năm thời gian, đến lúc đó, chỉ sợ âm mưu của “Y” và Hồng Phóng sớm đã được thực hiện rồi.

“Đây là?” Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị từ bỏ việc luyện chế đan dược lục phẩm, đổi sangluyện chế đan dược ngũ phẩm, bỗng nhiên nàng lại nhìn thấy tên hai loại đan dược.

“Ẩn Hình Đan, Phi Hành Đan?”

Hai loại đan dược này lại được ghi chép ở vị trí rất khó nhìn thấy. Hồng Mông Phương Tiên chú thích hai loại đan dược này theo thứ tự là ngũ phẩm và lục phẩm đan dược.

Không giống với những viên đan dược thông thường có thể chữa bệnh hoặc là tăng cường sức mạnh cho cơ thể, hai loại đan dược này được gọi là dị năng đan. Sau khi dùng chúng, bất kể là người luyện võ hay là phương sĩ cũng đều có được năng lực tàng hình hoặc phi hành trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa lại không có chút tác dụng phụ nào.

Không chỉ có vậy, nguyên liệu để luyện chế ra hai loại đan dược này ở trong nước đều rất dễ tìm. Trong Hồng Mông Thiên của Diệp Lăng Nguyệt cũng đều có thể tìm thấy loại nguyên liệu này.

Hàng tốt!

Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt chợt lóe lên một tia “tham lam”. Dường như nàng đã nhìn thấy cánh cửa của phòng đấu giá địa cấp đang rộng mở chào đón nàng. Diệp Lăng Nguyệt ngay lập tức đi lấy nguyên liệu, bắt đầu lợi dụng càn đỉnh để luyện chế Phi Hành Đan và Ẩn Hình Đan.

Sau một đêm Diệp Lăng Nguyệt đã luyện chế ra được hai bình đan dược.

“Ngũ lục phẩm đan dược để luyện chế quả nhiên không dễ. Ẩn Hình Đan chỉ luyện chế ra được tám viên, Phi Hành Đan chỉ luyện chế ra được năm viên. Kết quả cũng chỉ coi là tạm được.” Diệp Lăng Nguyệt không hài lòng lắm với kết quả luyện đan này.

Lời này nếu đổi lại là của bất kỳ một người phương sĩ nào, cho dù là Long Ngữ đại sư nghe được cũng phải chớp mắt mấy cái liền.

Luyện chế một loại đan dược mới, nhất là loại đan dược dị năng đặc thù Phi Hành Đan và Ẩn Hình Đan này, việc luyện chế vốn vô cùng khó khăn. Trong tổng số mười lần, có một lần thành công đã là rất may mắn rồi.

Diệp Lăng Nguyệt cất hai bình đan dược kia lại, dự định lại tìm một cơ hội khác cùng Phượng Tân đi Vạn Bảo quật một chuyến nữa. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Diệp Lăng Nguyệt đi tới Ngự Y Viện.

Từ sáng sớm, trong Ngự Y Viện, Nam Cung Khuynh Lâm đã dài cổ ngóng trông giống như một con chim cút chờ Diệp Lăng Nguyệt.

Nàng ta đã nghe từ bọn cung nữ, thái giám lắm mồm nói rằng Diệp Lăng Nguyệt không biết phải trái, ngày hôm qua làm việc không theo “quy định” của Mạnh phó tổng quản, liền bị Mạnh phó tổng quản ra mệnh lệnh chọn lọc một trăm bao hạt giống.

Trong Ngự Y Viện, loại việc lựa chọn mầm giống này đã là một biện pháp trừng trị người mới rất đỗi quen thuộc. Vừa nghĩ tới Diệp Lăng Nguyệt tối hôm qua vô cùng mệt mỏi, lại có thể còn bị đánh cho một trận Nam Cung Khuynh Lâm cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ngay lúc Nam Cung Khuynh Lâm cảm thấy vô cùng sảng khoái, nàng liền nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt đang đi tới, nhìn bộ dáng của nàng, nào có thấy bộ dạng bị ức hiếp ở đâu đâu.

“Ngươi, ngươi thế nào lại không bị làm sao?” Nam Cung Khuynh Lâm chỉ Diệp Lăng Nguyệt hoàn hảo không chút trầy xước nào, giống như nhìn thấy ma.

“Ngươi nghĩ ta bị làm sao? Mạnh phó tổng quản đâu rồi, thế nào mà sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu. Ta còn muốn hỏi xem, hôm nay sẽ sắp xếp cho ta làm việc gì đây.” Diệp Lăng Nguyệt mang theo ý cười.

“Mạnh phó tổng quản “ốm” rồi. Hôm nay, mọi công việc ở Ngoại viện sẽ do tổng quản ta xử lý.” Cừu tổng quản rảo bước đi tới.

Tin Mạnh phó tổng quản bị bệnh này, sáng sớm nay Cừu tổng quản mới được biết. Lúc ấy, hắn còn cảm thấy rất bất ngờ. Cừu tổng quản và Mạnh phó tổng quản làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy bà ta bị bệnh bao giờ.

Cừu tổng quản còn đích thân tới thăm Mạnh phó tổng quản, thấy bà ta nằm trên giường bệnh, sắc mặt vàng nhợt. Cảnh tượng ấy quả đúng là đã mặc bệnh nặng rồi.

Cừu tổng quản còn tận tay bắt mạch cho bà ta. Phát hiện rằng, Mạnh phó tổng quản cả về thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, cộng thêm hỏa công tâm khiến cho cơ thể rất nhanh liền đổ bệnh. Cừu tổng quản đang hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mạnh phó tổng quản chỉ lắc đầu một cái, vừa mới mở được miệng liền nôn ra một búng máu rồi ngất đi.

Hắn nghĩ lại đến bộ dạng của Mạnh phó tổng quản, rồi lại nghĩ đến ngày hôm qua tinh thần lực của mình chẳng hiểu vì sao lại biến mất. Cừu tổng quản càng cảnh giác với tà khí của Diệp Lăng Nguyệt.

Bình thường người mới nếu không tuân thủ quy định của Mạnh phó tổng quản, thì chỉ trong một ngày nếu không chết cũng phải bị lột một lớp da. Nhưng lần này, ngay đến cái mạng già của Mạnh phó tổng quản thiếu chút nữa cũng không giữ nổi.

“Nghe nói Diệp quận chúa hôm qua hoàn thành rất xuất sắc công việc mà Mạnh phó tổng quản giao phó, đã thông qua cửa ải đầu tiên của phương sĩ nhập môn. Mạnh phó tổng quản nói, bắt đầu từ hôm nay ngươi có thể vào Trung viện, phụ trách công việc cao hơn một bậc.”

Sau khi trải qua bài giáo huấn tối qua, Mạnh phó tổng quản cũng không dám đắc tội với Diệp Lăng Nguyệt nữa. Bà ta chỉ mong sớm có thể để Diệp Lăng Nguyệt củ khoai nóng đến bỏng tay kia đá đi cho rồi. Bà ta bị bệnh lần này là ba phần thật, bảy phần giả. Mục đích chính là đem tiểu sát tinh Diệp này ném cho Cừu tổng quản.

“Sư phụ, ý của người là để cho nàng ta và đệ tử cùng đi tới Trung viện?”

Nam Cung Khuynh Lâm nghe đến á khẩu.

Nàng mặc dù là học trò của Cừu tổng quản, nhưng sau khi tới Ngự Y Viện cũng vẫn phải cùng những tạp dịch ở Ngoại viện tới mười mấy ngày đến nỗi tay trở nên to và thô ráp rồi mới được điều đến Trung viện. Diệp Lăng Nguyệt dựa vào cái gì mà chỉ cần một ngày đã có thể rời khỏi Ngoại viện.

“Khuynh Lâm, ta sẽ tự có kế hoạch. Dù sao con ở Trung viện đã được một thời gian, Diệp Phương Sĩ giao cho con dẫn dắt.” Cừu tổng quản đã biết thực lực của Diệp Lăng Nguyệt nên không dám tùy tiện ra tay lần thứ hai.

Hắn dự tính trước hết quan sát Diệp Lăng Nguyệt trước, đợi đến khi tinh thần lực của hắn khôi phục thì sẽ cho thăm dò lai lịch thực sự của Diệp Lăng Nguyệt rồi mới ra tay xử lý với nàng.

Nam Cung Khuynh  Lâm thấy không có cách nào có thể thay đổi chủ ý của sư phụ, chỉ có thể hậm hực mà đưa Diệp Lăng Nguyệt đi về Trung viện.