Dị động xảy ra ở ngoài viện, tiểu Chi Ước đang ngủ say hoàn toàn không biết.
Nó đang chìm trong mộng đẹp, mơ thấy mình ngủ ở giữa một núi đùi gà nướng, còn ăn một cách vô cùng vui vẻ. Đột nhiên, tiểu Chi Ước chợt xoay người.
Giống như nghe được âm thanh gì đó không đúng, tiểu Chi Ước nheo mắt lại.
Ồ, đang là ban ngày mà sao trời lại tối đen thế, chẳng lẽ trời lại tối nhanh như vậy, trời tối rồi nên ăn cơm thôi. Tiểu Chi Ước dùng móng vuốt xoa xoa mắt, đang muốn bò dậy, ánh mắt nó chợt trợn thật lớn.
“Chi Ước!!!”
Nó thấy cái gì, trong không trung có mấy chục con Hùng Ưng đang vô cùng hung ác mà nhào tới. Tuy kinh sợ nhưng chỉ trong chớp mắt tiểu Chi Ước rất nhanh liền phát hiện không chỉ có Hùng Ưng mà còn có rất nhiều loài chim khác cũng đang bay tới.
Mà kẻ cầm đầu lại chính là tiểu Ô Nha đang đậu trên nhánh cây kia. Phía dưới nhánh cây là một số lượng lớn các loài chim.
Tiểu Chi Ước nhất thời hiểu ra, thì ra đây kết quả của việc điểu vương phát huy, “bách điểu triệu hoàng” đây mà.
Nhìn thân hình của tiểu Ô Nha ở trên cao, đang nhìn xuống các loài chim với nửa con mắt, tiểu Chi Ước cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
Con ngươi của nó đảo quanh một vòng, sau đó lên bay lên cành cây kia, trực tiếp ngồi ngang hàng cùng với tiểu Ô Nha. Nếu đổi thành những loài chim khác, tiểu Ô Nha nhất định sẽ dùng cánh vỗ vỗ để đuổi đi.
Nhưng đổi thành vú em tiểu Chi Ước thì khác, tiểu Ô Nha phát ra tiếng kêu thích thú, còn mổ mổ lông của tiểu Chi Ước một cách rất thân mật. Bộ dáng của tiểu Chi Ước rất là hưởng thụ.
Những chú chim kia vẫn còn đang bay về phía của bách điểu Phượng Hoàng, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu nhưng nếu điểu vương tiểu Ô Nha đã không lên tiếng thì những tiểu lâu la như bọn chúng cũng chỉ có thể cùng bái cả hai mà thôi.
Diệp Lăng Nguyệt đứng dưới tàng cây nhìn lên, vừa buồn cười lại có vài phần bất đắc dĩ. Hai tiểu gia hỏa này rốt cuộc đang muốn làm gì.
Sau khi gọi bầy chim đến, tiểu Ô Nha lại phát ra một trận tiếng kêu ngắn ngủi giống như đang ra lênh.
Diệp Lăng Nguyệt đại khái nghe được, tiểu Ô Nha đang ra lệnh cho những chú chim vừa mới được triệu tập đến hỗ trợ phân loại hạt giống.
Ý kiến hay!
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi mừng rỡ, không ngờ tiểu Ô Nha có lúc cũng thật thông minh.
Các loài chim bình thường đều thích nuốt đủ các loại hạt giống nên tốc độ rất nhanh. Các loại chim trong hoàng cung đều được triệu tập đến đây, chí ít cũng có đến mấy ngàn con.
Cách của tiểu Ô Nha cũng rất đơn giản, một loại chim chỉ cần phụ trách chọn lọc một loại hạt giống dược thảo. Hạt giống lớn thì giao cho các loại chim lớn phụ trách. Các hạt giống nhỏ như hạt vừng thì giao cho chim Ruồi hoặc chim Sẻ phụ trách.
Phân công rõ ràng, mục tiêu chỉ có một, những chú chim này cùng nhau phân loại, đừng nói là một trăm bao bố, coi như là ngàn bao thì cũng có thể rất nhanh mà phân loại ra hết.
Tiểu Ô Nha là đang xót cho lão đại sao?
Diệp Lăng Nguyệt đối với tiểu Chi Ước và tiểu Ô Nha cũng giống như đối với con trai con gái của mình vậy. Bây giờ xem ra hai tiểu gia hỏa này sau khi lớn lên cũng biết xót cho lão đại của mình.
Người ta nói con gái tốt hơn, bây giờ xem ra đúng là như thế thật.
“Chiêm chiếp!” Tiểu Ô Nha thấy đã đến lúc nên lại phát ra một tiếng kêu hiệu lệnh.
Những loài chim kia nghe thấy liền rối rít hành động bây về phía mấy bao bố kia. Năm mươi con chim Tước hợp lại thành một tổ, đối phó với một cái bao bố. Chỉ trong chớp mắt, bên trong ngoại viện đã trở nên vô cùng bận rộn.
Vốn dĩ, Diệp Lăng Nguyệt trong một giờ chỉ có thể phân loại được một bao. Nhưng bây giờ dưới sự giúp đỡ của hàng ngàn chú chim nên chỉ trong vòng hai giờ, hơn trăm bao bố hỗn hợp các loại hạt giống kia đều được phân loại một cách chính xác.
Mỗi một loại được chất đống vào cùng một chỗ, từ xa nhìn lại giống như từng ngọn núi nhỏ vậy.
“Hôm nay đã làm phiền các vị rồi.” Thấy mầm giống đã được phân loại xong, Diệp Lăng Nguyệt vẫn không quên hái một chút trái cây trong Hồng Mông Thiên rồi đưa cho các loài chim.
Đang phân phát thì sau lưng truyền tới từng tiếng bước chân nhỏ.
Có người?
Diệp Lăng Nguyệt cả kinh. Nàng đã quên mất việc bản thân còn đang ở trong Ngự Y viện. Nếu như chuyện tiểu Ô Nha hiệu lệnh trăm loài chim bị người khác phát hiện thì thân phận hậu duệ của Phượng Hoàng chắc chắn sẽ bị bại lộ.
“Chiêm chiếp?”
Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ đang đứng gần trong gang tấc.
Vừa mới qua khỏi giữa trưa, ánh mặt trời cuối Thu đầu Đông chiếu lên người vô cùng ấm áp. Một phen triệu tập trăm loài chim của tiểu Ô Nha đã triệu tập luôn cả chú chim Anh Vũ của Hạ Hầu Kỳ.
Trước đó, Hạ Hầu Kỳ và các cung nữ đang đút đồ ăn cho nó. Nào ngờ, chim Anh Vũ bình thường vốn rất nghe lời bây giờ lại cứ như ngựa hoang mà bay về hướng Ngự Y viện.
Các cung nữ vội vàng đem chuyện này nói cho Hạ Hầu Kỳ. Hắn tìm kiếm một phen ở trong cung, đến gần Ngự Y viện thì phát hiện ra mấy chiếc lông của chim Anh Vũ nên mới đi tới đây. Nào ngờ lại đúng lúc khiến Hạ Hầu Kỳ nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt đang đút đồ ăn cho các loài chim, giống như trong mơ vậy.
Vô số loài chim vây quanh ở bên người của Diệp Lăng Nguyệt. Từ miệng của nàng phát ra những tiếng cười thanh thúy, những chú chim tước kia chen lấn để bay đến tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Mặt của nàng do nãy giờ phải làm việc nên đỏ bừng, cả người nhìn rất cuốn hút. Một khắc kia khiến Hạ Hầu Kỳ cảm giác hô hấp của mình đều phải dừng lại. Khi Diệp Lăng Nguyệt xoay người lại nhìn thấy người tới là Hạ Hầu Kỳ, nàng mới thở phào.
“Sư đệ, sao đệ lại tới đây?” Diệp Lăng Nguyệt nhớ sau khi Hạ Hầu Kỳ bái Long Ngữ đại sư làm sư phụ thì Long Ngữ đại sư liền đưa hắn đến Phương Sĩ tháp, dạy lại các kiến thức căn bản về nhập môn phương sĩ.
Nhưng nếu tính thời gian một chút thì sẽ thấy đã qua hơn nửa tháng, bây giờ cũng đã đến lúc Lục hoàng tử quay về cung để thăm hoàng thượng, hoàng hậu và thái hậu. Trên thực tế, Hạ Hầu Kỳ chọn ngày hôm nay để quay về cung là có nguyên nhân.
Mấy ngày trước đây, hắn nghe Long Ngữ đại sư nói Diệp Lăng Nguyệt đã thành cung đình Phương Sĩ. Hôm nay là nàng ngày đầu tiên nàng đến hoàng cung nhậm chức.
Hạ Hầu Kỳ tính toán, chờ sau khi bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu và tổ nãi nãi xong thì sẽ lén chạy tới chỗ của Diệp Lăng Nguyệt. Vậy mà vừa tới, hắn đã thấy được cảnh này.
Diệp Lăng Nguyệt đối với Hạ Hầu Kỳ mà nói là một sự tồn tại rất đặc biệt. Nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng là người khác phái chân chính duy nhất mà trong mười mấy năm qua đi vào trong tâm khảm của hắn.
Chẳng qua là tất cả những điều này Hạ Hầu Kỳ đều không muốn nói cho bất kỳ ai.
“Sư tỷ, những chú chim này... những hạt giống này là sao, đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Hầu Kỳ đang muốn hỏi, lại phát hiện trên mặt đất có một số lượng lớn hạt giống thảo dược đang được chất thành đống. Nhìn thêm chút nữa thì thấy có rất nhiều bao bố, vẻ mặt của Hạ Hầu Kỳ có chút thay đổi.
“Bọn họ bắt tỷ phân loại hạt giống?”
“Nói đây là nhiệm vụ đầu tiên của người mới, là Mạnh phó tổng quản phân công ta làm.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không phải là Bạch Liên Hoa thánh mẫu. Mạnh phó tổng quản dám làm khó nàng, nàng liền để Lục hoàng tử đi làm khó lại.
Hạ Hầu kỳ từ nhỏ lớn lên ở trong hoàng cung. Trong hoàng cung trừ sự tranh đấu giữa các phi tần và các hoàng tử ra thì giữa quan lại, cung nữ và thái giám cũng có đủ các loại tranh đấu.
Nhưng Hạ Hầu Kỳ vốn cho rằng y thuật và kỹ thuật luyện đan của Diệp Lăng Nguyệt rất tốt. Những người khác nhất định sẽ không dám khi dễ nàng, không ngờ những cẩu nô tài đó lại dám sai nàng làm những loại công việc tạp dịch này.
“Người đâu!” Hạ Hầu Kỳ giận dữ quát lên một tiếng, thiếp thân thị vệ Xích Diễm đại tướng quân vội vàng đi tới.
“Lục hoàng tử, Diệp quận chúa.” Xích Diễm vừa vào cửa chỉ thấy vẻ mặt của Lục Hoàng Tử vô cùng giận dữ.
“Bắt Mạnh phó tổng quản tới đây.”