Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 206: Phượng mỹ nhân là lão đại của tôi




Ngay khi hai huynh đệ Hồng phủ người trước người sau đụng đầu với Dương Thanh. Diệp Lăng Nguyệt đã ngồi ở trên xe của Phượng phủ. Sau khi hai người cải trang, Diệp Lăng Nguyệt giả thành bạn thân của Phượng Tân, cùng đi tới Vạn Bảo quật.

Không thể phủ nhận, công cụ cải trang mà Phượng Tân giúp nàng chuẩn bị rất đầy đủ, quần áo vừa vặn, ngay đến cả cục xương giả ở cổ họng cũng được chuẩn bị. Bây giờ Diệp Lăng Nguyệt nhìn qua bộ dạng cũng có vài phần giống với thiếu niên phong độ ở Đế đô.

Diệp Lăng Nguyệt vốn tưởng rằng, một cửa hàng lớn như vậy thì quy mô nhất định rất lớn. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Vạn Bảo quật lại ở trong một sòng bạc không tầm thường chút nào.

Bên ngoài sòng bạc treo một bảng hiệu, phía trên là ba chữ thiếp vàng rất to “Vạn Bảo quật”, nước sơn màu vàng đều đã bị bong tróc ra.

Lúc xe ngựa đến chính là sau giờ ngọ. Trong sòng bạc không có mấy người, chỉ có một vài tiểu nhị lười biếng.

Sau khi trình ra thiệp mời, đôi mắt nhỏ xíu của tên tiểu nhị nhìn rất lười biếng kia chuyển một chút màu sắc. Trong nháy mắt, tựa như biến thành một người khác, ánh mắt sắc bén nhìn Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt từ trên xuống dưới.

Hai người đều đeo mặt nạ, tuy là dung mạo đã được che đi, nhưng quý khí trên người thì không cần nói cũng biết. Sau khi xác nhận thân phận đối phương không có điểm gì sai, tiểu nhị mới cho qua.

“Thiên Tự nhất hiệu phòng, hai vị khách quý.”

Theo tiếng gọi ấy, Diệp Lăng Nguyệt cùng Phượng Tân tiến vào một gian phòng nhỏ.

Diệp Lăng Nguyệt vốn tưởng rằng phòng đấu giá nhất định là vô cùng náo nhiệt. Nhưng trong căn phòng tĩnh lặng, ngay đến bóng dáng một người cũng không thấy. Trong phòng không có ai, chỉ có một khay trà cùng hai chiếc ghế, phía trên đặt hai ly trà bằng sứ màu trắng men màu xanh lam.

Trong lúc Diệp Lăng Nguyệt đang chần chờ thì Phượng Tân đi lên phía trước, tỏ ý Diệp Lăng Nguyệt ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, tay Phượng Tân liền chạm lấy ly trà.

Diệp Lăng Nguyệt cũng bắt chước chạm vào ly trà đó. Nào biết rằng khi tay vừa chạm tới liền phát hiện ly trà căn bản là không cầm lên được.

Ly trà kia đã bị bị cố định ở trên bàn rất chắc chắn. Phượng Tân lấy tay xoay một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “Lộp bộp”.

Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy thân dưới rung lên một chút, tiếp đó là hai chiếc ghế cùng chìm rơi đi xuống.

“Có ta ở đây rồi.” Tay Phượng Tân đặt trên tay Diệp Lăng Nguyệt.

Bởi vì hàn chứng, tay Phượng Tân rất lạnh. Bàn tay xương xẩu ôm trọn lấy mu bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt, giống như khối ngọc lạnh.

Tốc độ rơi xuống của chiếc ghế rất nhanh, theo Diệp Lăng Nguyệt dự đoán ít nhất cũng phải rơi xuống mấy ngàn thước. Từng trận gió bên tai bất giác, khi nghe thấy âm thanh một lần nữa thì căn phòng nhỏ đã biến mất, giống như tiếng của nước sôi từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã chen chúc đầy người. Đa số mọi người đều đeo mặt nạ xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Diệp Lăng Nguyệt dùng tinh thần lực thăm dò một chút, phát hiện những người này đến từ Ngũ Hồ Tứ Hải. Tu vi của người nào người nấy đều không vừa, trong đó còn có một vài cao thủ đan cảnh đỉnh phong, nhìn sơ qua một chút cũng không dưới ngàn người.

Rất hiển nhiên, những người này không phải tất cả đều là nhân sĩ Đại Hạ.

“Vạn Bảo quật ở Đại Hạ thậm chí là trên đại lục cũng đều có một danh tiếng nhất định. Mỗi buổi đấu giá cũng đều thu hút rất nhiều người tới. Thật ra thì nơi này chỉ là buổi đấu giá hoàng cấp tầng thứ nhất dưới lòng đất, xuống chút nữa còn có buổi đấu giá huyền cấp, địa cấp thậm chí còn là thiên cấp.” Phượng Tân ở một bên kiên nhẫn giải thích.

Diệp Lăng Nguyệt lần đầu đến những nơi như thế này, hiểu ra không ít.

Phòng đấu giá dưới lòng đất ở Vạn Bảo quật thực sự là khác một trời một vực so với sòng bạc ở bên trên. Phía trên giống như một khu dân cư nghèo rách rưới, nhưng hàng ngàn mét dưới đất này lại là một nơi sang trọng xa xỉ.

Bên trên bốn vách tường cứ cách mỗi năm mươi mét liền nạm một viên dạ minh châu, đem trọn cả phòng đấu giá dưới lòng đất chiếu sáng đến nỗi thật khó để phân biệt ngày và đêm.

Những viên gạch trên mặt đất, tất cả đều là Lao Sơn bạch ngọc thạch, được cắt gọt rất tinh xảo và đẹp đẽ. Từng mỹ tỳ dáng vẻ phóng khoáng, quần áo khêu gợi, qua lại ở trước mặt mỗi hào khách, trong tay bưng bánh ngọt và rượu ngon.

Tất cả những thứ này lọt vào trong ánh mắt Phượng Tân, căn bản không coi là cái gì. Hắn rủ rỉ giải thích cho Diệp Lăng Nguyệt nguồn gốc của Vạn Bảo quật.

Thì ra buổi đấu giá bên trong Vạn Bảo quật cũng phân thành năm sáu bảy loại từ cao xuống thấp, giống như vũ khí vậy, phân thành bốn cấp bậc thiên địa huyền hoàng. Đương nhiên những vị khách có thể vào những phòng đấu giá này cũng phân là tam giáo cửu lưu.

Buổi đấu giá hoàng cấp danh như ý nghĩa, chính là đấu giá một vài vũ khí hoàng cấp, đan dược tam phẩm trở xuống cùng với những vật phẩm có giá trị tương đương.

Thông thường mà nói, chỉ cần tài sản lên tới hàng triệu hoặc là võ giả đan cảnh trở lên thì mới có thể vào bên trong.

Với giá trị con người của Phượng Tân, đương nhiên sẽ không buồn để ý tới vật phẩm hoàng cấp trong buổi đấu giá. Hôm nay mục tiêu của hắn là buổi đấu giá huyền cấp tầng thứ hai dưới lòng đất.

Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt vào sân không bao lâu thì có một tên hoàng y võ giả khỏe mạnh đi tới trước. Diệp Lăng Nguyệt liền quét qua, phát hiện người này vầng trán cao, nguyên lực không yếu, ít nhất cũng là một cao thủ võ đạo luân hồi nhất đạo.

Một buổi đấu giá bé cỏn con nhưng lại có một tên cao thủ luân hồi cảnh. Vạn Bảo quật không biết rốt cuộc có lai lịch gì.

“Hai vị khách nhân tôn quý, phòng đấu giá huyền cấp đi bên này.” Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân đi xuống dưới theo bậc thang, trước mắt rất nhanh liền xuất hiện một tầng lầu.

Phòng đấu giá huyền cấp, lượng người ít gần một nửa. Nhưng bên trong trang trí tinh xảo hơn rất nhiều so với buổi đấu giá hoàng cấp.

“Vị khách nhân này, có cần giúp đỡ gì không?” Diệp Lăng Nguyệt đang nhìn bỗng có một mùi thơm nức mũi ập tới.

Trong mắt, bỗng ấp tới một đóm lửa màu đỏ rực.

Nữ tử hơi thở tham tho, ánh mắt quyến rũ như tơ. Đôi bàn tay của nàng ta giống như không có xương leo lên cổ Phượng Tân, cả người giống như một con rắn tựa vào trong lồng ngực Phượng Tân.

Người đàn bà này, cũng là một vật phẩm khác lạ. Nàng vừa xuất hiện liền thu hút không ít ánh mắt của nam nhân. Nhưng nàng dường như duy chỉ một mực có tình cảm với Phượng Tân

Nữ tử vừa nói vừa dùng ngọc thủ trêu đùa mơn trớn xương quai xanh của Phượng Tân.

Điều này cũng khó trách, Phượng Tân tướng mạo phong lưu, cho dù là cải trang qua nhưng cũng khó che đi một thân đầy quý khí. Người đứng ở bên cạnh hắn, trong nháy mắt liền biến thành một con gà ta.

Người đàn bà này ở trong phòng đấu giá huyền cấp đã lâu, có người nào mà chưa từng gặp phải. Chỉ cần dựa vào một đôi mắt đẹp là có thể phân biệt được kim bạch ngân.

Cả người Phượng Tân từ trên xuống dưới mặc dù không có lấy một tia nguyên lực giao động tinh thần. Nhưng thân khí thế kia của hắn, tuyệt không phải người thường.

Giữa đôi chân mày của Phượng Tân nhíu chặt lại, vừa muốn tránh khỏi nữ tử chợt lại để ý đến phản ứng của Diệp Lăng Nguyệt.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của nàng, nhìn chằm chằm vào người đàn bà kia. Trong lòng Phượng Tân khẽ động, lời khiển trách đã lên tới miệng nhưng lại nuốt xuống.

“Đem tay và sự ham muốn của ngươi từ trên người hắn xuống.” Diệp Lăng Nguyệt thấy bộ dáng của người đàn bà kia, trong lòng tự nhiên nảy sinh ra một cổ ác khí rồi thốt lên.

Nàng không biết rằng trong lời nói của nàng kẹp thêm một chút vị chua. Không hiểu vì sao, Diệp Lăng Nguyệt chính là không thích nữ nhân này thân thiết với Phượng Tân.

Phượng Tân tính khí rất tốt, coi như là trong lòng chán ghét cũng sẽ không mở miệng cự tuyệt. Vậy thì người ác vẫn cứ để nàng đóng thì tốt hơn.

Người đàn bà kia sau khi nghe thấy vậy, lúc này mới dịch chuyển ánh mắt sang Diệp Lăng Nguyệt.