Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 202: Hiện thế, địa cấp linh bảo




Thấy người trong kính bỗng nhiên giận tím mặt, Yểu tần cố gắng bò dậy.

Trên miệng của nàng còn có một vệt máu, tóc tai xốc xếch, nhìn qua rất là khổ sở, nào còn có dáng vẻ được Hạ Đế sủng ái lúc ban ngày.

Nàng không hiểu. Tại sao lúc nói thua tỷ thí sư phụ còn không tức giận, vậy mà khi nhắc đến Đỏ Văn Trăm Hương Đan thì sư phụ lại nổi giận.

Nàng cũng là muốn chiến thắng, khi đó, Diệp Lăng Nguyệt đã thắng hai trận.

“Ngu xuẩn, Đỏ Văn Trăm Hương Đan không phải là ai cũng có thể luyện chế được. Đại nhân là đang lo lắng lão đầu tử Long Ngữ kia nhìn ra đầu mối, nghi ngờ đến Bắc Thanh quốc.” Lạc quý phi ở một bên liếc nhìn Yểu tần.

Mỗi một phương sĩ, nhất là phương sĩ cấp bậc cao khi luyện chế đan dược đều sẽ lưu lại tinh thần lực của mình để làm dấu. Nếu để Phương Sĩ cao cấp nhìn thấy thì sẽ rất dễ nhận ra đan được là do ai luyện chế.

Yểu tần trừng mắt nhìn nàng, lại lấy Đỏ Văn Trăm Hương Đan ra.

“Sư phụ, người có thể yên tâm. Đệ tử đã dùng phương pháp đặc biệt, thay đổi bề ngoài của viên Trăm Đan Hương này. Long Ngữ tuyệt đối không thể nhận ra đan dược này là đến từ Bắc Thanh.” Yểu Tần cũng rất cẩn thận, xác thực Long Ngữ đại sư không hề hoài nghi lai lịch của viên đan dược này.

Người trong kính lúc này mới từ từ bớt lửa giận.

Nhưng sau khi hắn nhìn viên đan dược kia, “vèo” một tiếng, đan dược đã được hút về phía hắn, trong chốc lát người trong kính nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

Đan dược đột nhiên nổ tung, biến thành bụi phấn.

“Sư phụ?”

“Viên đan dược này đã vô dụng. Ban đầu, vì để ngươi lẫn vào trong hoàng cung Đại Hạ nên lúc luyện chế Trăm Hương Đan, ta đã thêm vào một ít 'Tương Tư Thảo'. Nhưng hôm nay vị thuốc này đã bị lau sạch, viên Trăm Hương Đan này xem như bỏ đi.” Người trong kính trầm giọng nói.

Tương Tư Thảo là một loại cổ thảo, sau khi trải qua tinh luyện rồi đeo lên người thì có thể khiến cho người khác phải nhớ thương. Nhưng loại cỏ này không sắc không vị, cho dù là Phương Sĩ cao cấp cũng chưa chắc có thể nhận ra.

Yểu tần trời sinh đã xinh đẹp, quyến rũ, lại thêm tác dụng của Tương Tư Thảo này nên mới khiến Hạ Đế đối với nàng ngày đêm nhớ thương.

Chẳng qua là việc trong Đỏ Văn Trăm Hương Đan còn có thêm Tương Tư Thảo, Yểu tần cùng Lạc quý phi đều không biết.

Người trong kính khi nãy nổi giận không phải vì lo lắng Long Ngữ nhìn thấu xuất xứ đan dược là từ tay hắn, mà là hắn đang lo lắng Tương Tư Thảo trong Trăm Hương Đan bị người khác phát hiện.

Nếu không có loại thảo dược này thì sự mê luyến của Hạ Đế đối với Yểu tần sớm muộn cũng sẽ có một ngày biến mất, nếu như vậy thì kế hoạch của hắn cũng sẽ không thể thuận lợi tiến hành được nữa.

“Viên đan dược này trừ Long Ngữ ra thì còn ai khác nhìn thấy hoặc là chạm vào hay không?” Người trong kính từ trong miệng Yểu tần đã biết được Long Ngữ cũng không phát hiện sự khác thường của đan dược.

“Chỉ có thái hậu, Hạ Đế... Còn có tên học trò kia của Long Ngữ, lúc nàng ta tỷ thí với đệ tử  có mượn đan dược của đệ tử xem qua một chút. Nhưng nàng ta chỉ là một Tứ Đỉnh Phương Sĩ, ngay cả Long Ngữ cũng không nhìn ra vấn đề của Tương Tư Thảo, nàng làm sao có thể phát hiện ra?” Yểu tần cảm thấy vô cùng nghi ngờ, hơn nữa lúc đối phượng mượn đan dược chỉ mượn chưa tới một khắc đồng hồ, làm sao có thể kịp hóa giải dược liệu của Tương Tư Thảo.

Không chỉ là Yểu tần, ngay cả người trong kính cũng không hiểu, đối phương tại sao không hề phá hư  Đỏ Văn Trăm Hương Đan nhưng lại có thể hóa giải dược liệu của Tương Tư Thảo.

“Tứ Đỉnh Phương Sĩ? Hừ, Yểu tần, ngươi lần này thật đúng là bất cẩn. Ngươi thật sự cho rằng một tên Tứ Đỉnh Phương Sĩ có thể luyện chế ra Tuyệt Phẩm Tụ Nguyên Dịch sao. Không nên xem thường đan dược Nhất Phẩm, một tên Phương Sĩ có thể nhẫn nại để luyện chế Tụ Nguyên Dịch vô số lần thì không thể xem thường.” Nhãn giới của người trong kính, những nữ nhân như Yểu tần và Lạc quý phi sao có thể so sánh.

Trước mắt nàng chỉ là một Tứ Đỉnh Phương Sĩ nhưng nếu thêm một thời gian nữa thì nàng ta có lẽ sẽ trở thành một Phương Sĩ cao cấp của Đại Hạ, thậm chí là một Phương Tôn cấp cao.

Nghĩ tới đây, người trong kính không khỏi nhớ lại mấy trăm năm trước, ở Đại Hạ đã từng có một nam nhân oai phong...

“Sư phụ, xin cho đệ tử thêm một cơ hội.” Yểu tần vô cùng sợ hãi. Nàng không ngờ rằng chỉ vì sự sơ ý nhất thời của bản thân lại ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của sư phụ.

“Đại nhân, chuyện này xin cứ giao cho thần thiếp xử lý.Tên Diệp Lăng Nguyệt đó có một chút thù cũ với thần thiếp. Nàng ta nếu đã trở thành cung đình Phương Sĩ thì ngược lại sẽ càng dễ đối phó.Theo thần thiếp được biết, nàng ta và môn sinh của Thù tổng quản ở cung đình Phương Sĩ có chút hiềm khích. Lần này, nàng ta phá lệ trở thành cung đình Phương Sĩ, Thù tổng quản tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.” Lạc quý phi nhân cơ hội này liền hiến kế.

“Rất tốt, Yểu tần, mục tiêu trước mắt của ngươi bây giờ là khống chế Hạ Đế, những chuyện khác sẽ do Lạc Uyển đảm nhiệm. Đỏ Văn Trăm Hương Đan này đã bị hủy. Năng lực luyện đan của đối phương cũng vượt qua ngươi, bây giờ nếu muốn dựa vào chuyện luyện đan để lấy lòng Hạ Đế đã là không thể được.” Người trong kính ra lệnh.

Trong mật thất, một trận sóng tinh thần ập tới. Sau đó xuất hiện một chiếc tinh bàn màu đen, nó trôi lơ lửng ở giữa không trung giống như là có một bàn tay vô hình đang thao túng.

Yểu tần và Lạc quý phi thấy vậy, sau khi khiếp sợ, thì lại vừa mừng vừa lo.

“Chúc mừng sư phụ (đại nhân), tu vi lại cao hơn một bậc.”

Chân thân của người trong kính ở xa mấy trăm dặm nhưng dựa vào tinh thần lực lại có thể truyền đồ vật tới. Tu vi của hắn gần đây lại có đột phá.

“Đây là Địa cấp hạ phẩm linh khí mà gần đây ta vừa mới luyện chế được, Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn, nó có thể hấp thu tinh lực của thiên địa. Với tinh thần lực của Lục Đỉnh Phương Sĩ, Yểu tần, ngươi thì sẽ có thể sử dụng nó để dự đoán chuyện của tương lai, biết trước được tiến trình của người khác. Bây giờ, ta giao nó cho ngươi. Có nó, ngươi nhất định có thể nắm chắc Hạ Đế trong lòng bàn tay, phụ tá Lạc thị và thái tử lên ngôi. Nhưng hãy nhớ lấy, vật này không tầm thường, không thể theo dõi quá nhiều thiên cơ. Nếu không, cơ thể nhất định sẽ bị phản phệ.”

Nghe xong lời nói của người trong kính, Yểu tần và Lạc quý phi đều vô cùng mừng rỡ.

Địa cấp hạ phẩm linh khí, có nó thì có thể rung chuyển cả cao thủ Luân Hồi năm đạo. Chỉ cần không kinh động đến hai vị ở Hồng phủ và Võ Hầu Phủ kia thì nó cũng đủ để thu thập một phần lớn người trong triều đình.

“Đa tạ sư phụ, lần này, đệ tử tuyệt đối sẽ không phụ lại sự kỳ vọng của người.” Yểu tần thấy sư phụ không có ý trách phát lại còn cấp linh bảo nên nàng đã hoàn toàn yên tâm, thở phảo một cái.

Sau khi người trong kính ban thưởng Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn xong thì mặt kính lại khôi phục lại trạng thái như cũ.

Lúc này, ở phía Đông, mặt trời đang dần xuất hiện, Hạ Đế cũng sắp tỉnh.

Yểu tần sau khi có được Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn thì như nhặt được chí bảo, trước lúc Hạ Đế tỉnh dậy đã hí hửng trở về tẩm cung của mình.

Lạc quý phi thấy Yểu tần có được Thiên Cơ Bàn, trong lòng vừa giận lại vừa hận.

Địa cấp linh khí, mặc dù chỉ là địa cấp hạ phẩm nhưng trong hoàng cung ở Đại Hạ cũng không có nhiều.

Nhưng khi nghĩ lại việc không chế được Hạ Đế, cuối cùng người được hưởng lợi là chính mình Hồng thái tử nên Lạc quý phi cũng không ganh ghét nữa.

“Tiện nhân kia đúng là đã được lợi không ít. Nếu không phải bản cung và Hoành Nhi không có tinh thần lực thì sao nàng ta có thể chiếm được nhiều lợi ích như. Vì để khiến đại nhân vui vẻ, vẫn là nên sớm thu thập tiểu tiện nhân Diệp Lăng Nguyệt kia.”

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Lạc quý phi liền trở nên âm trầm, đi ra khỏi mật thất.

“Người đâu, bảo cho Thù tổng quản tới gặp bản cung.”