Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 201: Ba trận chiến ba thắng




Đối với loại cấp bậc Phương Sĩ như Yểu tần mà nói thì việc yêu cầu nàng luyện chế Tụ Nguyên Dịch nhất phẩm nhất định chính là một sự sỉ nhục đối với nàng.

Nếu không phải là có thái hậu và Hạ Đế ở đó thì Yểu tần nhất định sẽ trực tiếp ném bình thuốc kia lên trên mặt của Diệp Lăng Nguyệt.

Yểu tần cố nén tức giận, che giấu sự khinh bỉ ở đáy mắt mà nhận lấy bình thuốc nước kia. Nhưng khi Yểu tần mở bình Tụ Nguyên Dịch kia ra, lúc thấy rõ chất lỏng bên trong, vốn đang là một khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp trong nháy mắt đã trở nên u ám.

Gần như là cắn răng nghiến lợi, Yểu tần mới có thể mở miệng nói.

“Cuộc tỷ thí này, ta nhận thua.”

“Ái phi, ý của nàng là gì?” Hạ Đế hiển nhiên đối với kết quả này cảm thấy rất ngạc nhiên, mặc dù bất luận có luyện chế Tụ Nguyên Dịch hay không thì nàng ta cũng đã đánh mất tư cách trở thành cung đình Phương Sĩ.

“Thần thiếp tự nhận mình không thể luyện chế ra loại Tụ Nguyên Dịch thuần túy như thế này, bình Tụ Nguyên Dịch này là Nhất Phẩm Tuyệt Phẩm Tụ Nguyên Dịch.” Yểu tần hung hãn trợn mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

Đối với Phương Sĩ mà nói thì đan dược được chia thành Nhất Phẩm đến Cửu Phẩm, Cửu Phẩm lại chia thành Phổ Thông, Lam Văn, Hoàng Văn, Đỏ Văn.

Trong đó Đỏ Văn đan dược đã là đan dược có chất lượng vô cùng cao.

Nhưng đối với một số ít Phương Sĩ cao cấp mà nói, bọn họ biết, loại Đỏ Văn đan dược này được gọi là Cực Phẩm. Trên Cực Phẩm còn có Tuyệt Phẩm, về phần trên Tuyệt Phẩm là gì thì trong truyền thuyết còn có Thần Phẩm đan dược.

Bình Tụ Nguyên Dịch trong tay Diệp Lăng Nguyệt mặc dù chỉ là thuốc nước Nhất Phẩm nhưng độ thuần túy của nó lại vượt qua bất kỳ một bình Tụ Nguyên Dịch nào mà Yểu tần đã gặp qua.

Ngay cả “vị kia” đích thân tới cũng chưa chắc có thể luyện chế ra Tụ Nguyên Dịch có chất lượng Tuyệt Phẩm như thế.

Điều này không có nghĩa là “vị kia” không có bản lĩnh mà là vị Phương Sĩ đã thành danh kia nhất định sẽ không hao phí một số lượng lớn nhân lực và tài lực để đi luyện chế thuốc Nhất Phẩm Tuyệt Phẩm.

Cho nên Yểu tần chỉ có thể nhận thua.

“Diệp Quận chúa ba ván thắng hai ván, huề một ván, vị trí cung đình Phương Sĩ vị trí đã thuộc về ngươi.” Thái hậu cười cười nói trong vui sướng.

Hạ Đế thì mặt đầy luyến tiếc. Ông rất sợ Yểu tần không vui nên chỉ qua loa nói mấy câu rồi phong Diệp Lăng Nguyệt trở thành cung đình Phương Sĩ, sau đó liền ôm lấy Yểu tần nghênh ngang đi ra ngoài.

Lúc đi qua người của Diệp Lăng Nguyệt, ánh mắt của Yểu tần giống như rắn độc vậy, hung hăng liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

Tiểu Phương Sĩ đáng chết, đừng tưởng rằng lần này trở thành cung đình Phương Sĩ liền có thể thắng. Những ngày tháng sau này còn chưa biết sẽ như thế nào.

Diệp Lăng Nguyệt chỉ giật nhẹ khóe miệng, nhìn Hạ Đế và Yểu tần cùng nhau rời đi.

“Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, Long Ngữ, ngươi đúng là đã thu nhận được một đồ nhi tốt.” Thái hậu khen ngợi không dứt.

Lần tỷ thí này không thể nghi ngờ đã làm giảm sự kiêu căng của Yểu tần, xem nàng ta sau này ở trong cung còn dám ngang ngược hay không.

“Học trò bảo bối, từ nay về sau con chính là quan ngũ phẩm rồi.” Long Ngữ đại sư cũng cảm thấy cực kì nở mày nở mặt.

Lão luôn khinh thường cái gì mà cung đình Phương Sĩ, nhưng khi học trò bảo bổi của chính mình có thể trở thành cung đình Phương Sĩ thi lão lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Mặc dù Diệp Lăng Nguyệt là quận chúa nhưng lại không có phẩm cấp. Nữ tử muốn làm quan khó khăn hơn rất nhiều so với nam tử nên chức vị cung đình Phương Sĩ này ngược lại là một lựa chọn rất tốt.

“Thái hậu nương nương, viên Đỏ Văn Trăm Hương Đan này tặng cho người, Lăng Nguyệt đa tạ thái hậu và sư phụ đã nâng đỡ.” Diệp Lăng Nguyệt khéo léo đưa ra một viên Trăm Hương Đan.

“Nha đầu ngốc, ai gia bây giờ đã là lão thái bà rồi, còn lấy Trăm Hương Đan làm gì. Viên đan dược này người hãy giữ lại để chính mình dùng đi.” Thái hậu từ chối.

“Thái hậu đâu có già chứ, người nhìn qua trẻ giống như mẹ của tiểu nữ vậy.” Diệp Lăng Nguyệt miệng ngọt.

Diệp Lăng Nguyệt trở thành cung đình Phương Sĩ, sau này không tránh khỏi sẽ có lúc đắc tội với người khác, nếu có thể khiến thái hậu vui vẻ thì con đường sau này tất nhiên cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Thái hậu cười tươi đến nỗi không khép được miệng. Bà cũng không từ chối nữa, nhận lấy viên Đỏ Văn Trăm Hương Đan.

Về phần viên Đỏ Văn Trăm Hương Đan còn lại, Diệp Lăng Nguyệt dự định tặng cho hoàng hậu.

Sau khi tặng xong hai viên Đỏ Văn đan dược, Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi hoàng cung. Nhìn hoàng cung Đại Hạ sừng sững ở phía sau, trên mặt Diệp Lăng Nguyệt đọng lại nét cười.

Yểu tần còn thật sự tưởng rằng nàng ta chỉ để tuột mất một chức vị cung đình Phương Sĩ. Nàng ta vốn không hề biết rằng nàng ta còn bị mất nhiều hơn nữa.

Sắc trời tối dần, Hạ Cung bị bao phủ bởi bóng đêm. Sau một hồi triền miên, Hạ Đế cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Yểu tần đứng dậy, lặng lẽ đốt một nén hương để ở đầu giường. Hạ Đế ngủ càng sâu hơn. Loại hương này có thể khiến cho Hạ Đế cả đêm không tỉnh lại.

Yểu tần thay một bộ y phục dạ hành, lẻn vào mật thất trong tẩm cung của Lạc quý phi. Lạc quý phi đã sớm đứng chờ. Lạc quý phi thấy Yểu tần, sắc mặt càng trở nên không tốt.

Gần đây, danh tiếng của Yểu tần thậm chí còn vượt qua Lạc quý phi. Mặc dù Hạ Đế không phải là người nam nhân mà Lạc quý phi thật sự yêu mến nhưng khi nàng nhìn thấy Yểu tần vẫn cảm thấy vô cùng căm tức.

Nếu không phải là “đại nhân” muốn liên lạc với hai người, nàng thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt hồ ly kia của Yểu tần.

Chuyện cung đình Phương Sĩ ngày hôm nay, Lạc quý phi cũng là mới nghe nói. Có thể thấy Yểu tần bị thất thế, Lạc quý phi cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Yểu tần, Ngươi có biết tội của ngươi không ? Ngươi không phải nói mình có kỹ thuật luyện đan vô song sao ? Tại sao ngay cả một đứa Diệp Lăng Nguyệt nhỏ bé cũng không đối phó được ?” Lạc quý phi chê cười.

“Lạc Uyển Uyển, người hãy dẹp cái bộ dạng cười nhạo người khác của mình đi. Ngươi với ta là người ngồi chung một con thuyền. Đại nhân muốn ta trở thành cung đình Phương Sĩ của Đại Hạ, truy tìm di vật mà Hồng Mông phương tiên để lại. Kế hoạch của ta thất bại, chờ lát nữa đại nhân trách phạt đứng lên, ngươi cũng đừng mong thoát tội.” Yểu tần lạnh lùng nói.

Hai nữ nhân giống như hai con gà chọi vậy, gân cổ, trừng mắt nhìn đối phương.

Chiếc gương trong mật thất, mặt kiếng như là sóng nước bỗng có động tĩnh. Bên trong mặt kiếng xuất hiện một dáng người cao gầy.

Lạc quý phi và Yểu tần cũng ngừng tranh đấu, nhanh chóng quỳ xuống.

“Đại nhân.”

“Sư phụ.”

“Điệu Điệu, ngươi có thuận lợi trở thành cung đình Phương Sĩ hay không?”

Người trong kính thân ở ngoài ngàn dặm nên tin tức Yểu tần thất bại vẫn chưa truyền đến tai của hắn.

Yểu tần cúi thấp đầu, không dám thở mạnh một tiếng.

“Sư phụ, đồ nhi vô dụng, không thể trở thành cung đình Phương Sĩ.”

Mật thất yên lặng chốc lát.

“Đúng là đồ vô dụng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”

Giọng nói của người trong kính lạnh giá thấu xương. Hắn cũng biết ở Hạ Đô có Long Ngữ đại sư trấn giữ. Kỹ thuật luyện đan của Yểu tần tuy không tệ nhưng cũng không phải là đối thủ của Long Ngữ. Nếu Long Ngữ tự mình ra tay, vậy Yểu tần nhất định sẽ thua.

Thấy người trong kính không lập tức trách phạt, Yểu tần cũng thở phào,

Yểu tần tỉ mỉ nói lại quá trình tỷ thí cung đình Phương Sĩ lúc ban ngày một lần. Nhưng khi tiếng nói vừa dứt, thân hình Yểu tần liền bị đánh bay, đụng vào vách tường.

Khí lực lớn khiến cho vách tường trong nháy mắt đã lõm xuống.

Nàng rên lên một tiếng, lăn xuống dưới đất. Dáng vẻ rất là chật vật, nội tạng của nàng giống như là đang bị nghiền ép vậy, từng trận đau kéo tới, đau đến nỗi ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Nhưng cho dù là như vậy thì Yểu tần ngay cả một tiếng cũng không dám rên.

Sự công kích của người trong kính, đến vô ảnh đi cũng vô ảnh, Yểu tần căn bản không có cách nào để chống đỡ.

Lạc quý phi liếc mắt về phía Yểu tần, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Tu vi tinh thần lực của đại nhân không ai sánh bằng, cho dù là cách xa mấy vạn dặm nhưng lực công kích vẫn rất mạnh. Chỉ là không biết, đại nhân vì sao đột nhiên lại nổi giận.

Người trong kính lạnh lẽo nói.

“Ngu xuẩn, nhanh, đưa viên Đỏ Văn Trăm Hương Đan của ngươi lấy ra đây!”