Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 183: Bản vương, cùng ngươi đồng thời dự thi




An Mẫn Hà nghe xong liền cảm thấy không vui.

“Lam Thải Nhi, ngươi có ý gì, phân ngạch của Túy Tiên Cư, ta đã giao ra. Ta và ngươi đã thanh toán xong.”

Nhắc đến chuyện ở Vân Mộng Chiểu, An Mẫn Hà không khỏi cắn răng nghiến lợi, bại bởi Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đối với nàng mà nói chính là một chuyện vô cùng nhục nhã.

“Thanh toán xong? An Mẫn Hà, ngươi bị Quỷ Nữ Chiểu Chu Vương đả thương thành não tàn hay là mắc chứng mất trí nhớ? Trừ phân ngạch của Túy Tiên Cư ra, ngươi còn nói ai lấy được Chiểu Chu Nguyên Hạch, chế ra Ngũ Trân Nhưỡng thì coi như thắng, bên thua phải làm nô tỳ cho bên thắng.” Lam Thải Nhi là một người nếu đã có lý thì không dễ tha cho người khác, huống chi, An Mẫn Hà lúc ở Vân Mộng Chiểu nhiều lần muốn đưa nàng và Lăng Nguyệt vào chỗ chết, cơn giận này nàng nhất định phải trả.

Lúc nàng mới quay lại Hạ Đô liền muốn tìm An Mẫn Hà tính xổ nhưng lúc đó lại nghe nói An Mẫn Hà vẫn còn đang nằm trên giường bệnh nên nàng mới tạm thời không truy cứu.

Vậy mà An Mẫn Hà còn không biết tốt xấu, lợi dụng Thần Tiên Cư để loại bỏ Túy Tiên Cư, Lam Thải Nhi sao có thể nuốt trôi cơn giận này, nàng liền nhắc lại chuyện cũ, muốn thừa dịp này làm nhục An Mẫn Hà.

“Ngươi nếu không thừa nhận, chúng ta có thể hỏi Phượng Vương, lúc đó hắn cũng chính tai nghe được.” Lam Thải Nhi sớm đã đoán được An Mẫn Hà sẽ không nhận liền dứt khoát sử dụng vị tôn đại thần Phượng Tân này.

Lam Thải Nhi hướng về phía phượng tân sứ mệnh đất nháy mắt, Phượng Tân bất đắc dĩ gật đầu.

“Không sai, ngày đó ở Vân Mộng Chiểu, An quận chúa đúng là đã nói những lời này.”

“Đó là bởi vì các ngươi lừa ta, nhất là Diệp Lăng Nguyệt, Chiểu Chu Nguyên Hạch vốn là vật trong túi của ta, là nàng ở nửa đường mai phục, đoạt lấy Nguyên Hạch. Phượng Vương, người ngàn vạn lần chớ bị vẻ bề ngoài thanh thuần của nữ nhân này lừa gạt. Cô ta là hồ ly tinh không biết xấu hổ, người nào cũng cấu kết. Người nhất định không biết, lúc ở Vân Mộng Chiểu, cô ta và Quỷ Đế Vu Trọng, ôm ôm ấp ấp, không biết có bao nhiêu là thân mật.” An Mẫn Hà vừa nghe thấy ngay cả Phượng Vương cũng thiên vị Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi, vội vàng nói.

Quỷ Đế Vu Trọng?

Lúc nghe được cái tên này, vẻ mặt của ai cũng biến sắc.

Thanh Hải Thế Tử vô cùng kinh ngạc, Quỷ Đế Vu Trọng, ngang dọc Hắc Bạch Lưỡng Đạo, người người đều khiếp sợ.

Vẻ mặt của Thôi thị cũng đầy âm trầm, không ngờ người của Lam phủ lại còn quen biết Quỷ Đế.

Khó trách ai cũng nói tướng quân Lam Ứng Vũ lần này ở Ly thành đột nhiên đột phá rất là ly kỳ, bây giờ xem ra, nếu Lam phủ có quen với Quỷ Đế thì việc Lam Ứng Vũ đột phá cũng là việc rất đỗi bình thường.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ Quỷ Đế Vu Trọng, duy chỉ có vẻ mặt của Phượng Tân là không thay đổi.

Giống như hắn chưa từng nghe qua danh tiếng đáng sợ của Quỷ Đế vậy.

“An quận chúa, xin hãy cẩn thận lời nói của mình. Theo như bản vương được biết, ở Đại Hạ, nếu như vô bằng vô chứng mà bêu xấu danh dự của người khác thì cuối cùng sẽ bị phạt năm mươi trượng.” Ánh mắt Phượng Tân ngưng đọng, mang theo vài phần lạnh lùng.

An Mẫn Hà không ngờ Phượng Vương không chỉ không tin nàng mà còn thay Diệp Lăng Nguyệt đòi lại công đạo, làm nàng tức đến nghẹn họng.

Thôi thị đứng ở một bên nhìn, âm thầm lắc đầu.

Người mù cũng có thể nhận ra Phượng Vương có hảo cảm đối với Diệp Lăng Nguyệt, con gái An Mẫn Hà lần này e là đã thích sai người, Phượng Vương người ta căn bản là không để nàng ở trong mắt.

“Mẫn Hà, người tới đều là khách, sao con lại đối đãi với Phượng Vương, thế tử và mấy vị tiểu thư của Lam phủ. Lam đại tiểu thư, tiểu nữ nếu có chỗ không đúng thì xin người hãy lượng thứ.” Thôi thị dù sao cũng là là một người lão luyện, thấy hai bên huyên náo không thể tách rời ra khiến cho không ít khách nhân dừng lại nhìn, liền lên tiếng ngăn cản An Mẫn Hà.

Thôi thị dù sao cũng là trưởng bối, ở trước mặt bà ta, Lam Thải Nhi cũng không thể quá càn rỡ.

“Nhị phu nhân, ngươi cũng thấy, là An quận chúa đã đánh cược với ta, chúng ta cũng có người làm chứng, An Quốc Hầu phủ nếu là ngày cả một vụ cá cược cũng không tuân thủ thì sau này làm sao có thể khiến người khác tín nhiệm.” Lam Thải Nhi bĩu môi một cái, không hề nhân nhượng.

“Lam đại tiểu thư, theo như ngươi nói thi ai đoạt được Chiểu Chu Nguyên Hạch, sản xuất ra Ngũ Trân Nhưỡng, mới xem như thắng. Vậy xin hỏi các ngươi có thể sản xuất ra Ngũ Trân Nhưỡng giống như đúc Ngũ Trân Nhưỡng của Thần Tiên Cư hay không? Nếu không thể sản xuất ra được thì lần cá cược này coi như bị hủy bỏ.” Thôi thị hé miệng cười nói, trong lời nói mang theo mấy phần khinh miệt.

Coi như là đoạt được Chiểu Chu Nguyên Hạch thì như thế nào, Ngũ Trân Nhưỡng không phải là ai cũng có thể sản xuất ra được.

Thôi thị nghe nói, Diệp Lăng Nguyệt chính là người chưng cất rượu, nhìn tuổi tác của nàng, bất quá chỉ mười mấy tuổi, coi như biết chưng cất rượu từ trong bụng mẹ đi chăng nữa thì cũng không có khả năng một lần sản xuất liền thành công.

“Ai nói...” Lam Thải Nhi vừa muốn đem Cầu Vồng Ngũ Trân Nhưỡng ra thì đại hội Đấu Rượu đã được bắt đầu.

“Vò thứ mười! Hải Vô Lượng đại sư đã uống hết mười vò Ngũ Trân Nhưỡng, làm sao có ai có thể hơn được hắn.”

Nhìn những người khách nhân cùng hắn thi đấu, ai nấy đều đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Lam Thải Nhi nhìn đến chắt lưỡi, bụng của tên Hải Vô Lượng này thật đúng là không đáy, xem như là cha nàng Lam Ứng Vũ cũng không khả năng uống hết mười vò Ngũ Trân Nhưỡng.

“Hãy nhìn đi, Ngũ Trân Nhưỡng của Thần Tiên Cư chúng ta không phải ai ai cũng có thể chưng cất, đổi thành rượu có Túy Tiên Cư, các ngươi cho rằng có thể hấp dẫn được nhiều khách nhân như vậy sao?” An Mẫn Hà khinh bỉ.

Diệp Lăng Nguyệt thu lại tầm mắt, nàng nhìn hai mẹ con Thôi thị, trong lòng nghĩ ra một kế.

“Nếu đã như thế, không bằng chúng ta hôm nay cũng tham gia thi đấu, lấy lần đại hội Đấu Rượu này để đánh cược, để xem Thần Tiên Phường có thật là danh xứng với thực.” Vừa nói, Diệp Lăng Nguyệt vừa đi tới bên cạnh một tên uống say như chết, xốc lên một vò Ngũ Trân Nhưỡng.

“Lăng Nguyệt, không được, đại hội Đấu Rượu không thể tùy tiện tham gia.” Lam Thải Nhi nhìn thấy thế liền bị dọa cho giật mình.

Lam Thải Nhi còn tưởng rằng Diệp Lăng Nguyệt là bị An Mẫn Hà làm cho hồ đồ.

Nhân phẩm của An Mẫn Hà không ra sao nhưng Ngũ Trân Nhưỡng của Thần Tiên Cư là loại rượu tốt nhất ở đây, Lăng Nguyệt chỉ là một cô gái, sao có thể uống nhiều rượu như vậy.

“Lam đại tiểu thư nói không sai, Lăng Nguyệt cô nương, rượu của Thần Tiên Cư và Túy Tiên Cư đều là mỗi người mỗi vẻ, đều là rượu ngon.” Thanh Hải Thế Tử liền vội vàng lắc đầu, nhưng tên khách nhân thân cao chín thước kia còn say đến bất tỉnh, Diệp Lăng Nguyệt nhìn qua cũng không giống như là người biết uống rượu.

“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi đừng mạnh miệng, đại hội Đấu Rượu, không phải là chó mèo gì cũng có thể tham gia, đến lúc đó nếu ngươi có xảy ra bất trắc gì thì cũng đừng trách Thần Tiên Cư chúng ta.” An Mẫn Hà chỉ mong sao Diệp Lăng Nguyệt uống đến dở sống dở chết.

Lần đại hội Đấu rượu này, không ít lão tửu rượu uống đến dạ dày cũng chảy máu, nghiêm trọng hơn thậm chí còn xảy ra án mạng, coi như Diệp Lăng Nguyệt uống không thành bệnh thì sau khi nàng uống say, nhất định sẽ thành trò hề khiến cho Phượng Vương chê bai nàng, đây đúng là không còn gì có thể tốt hơn.

Thấy Diệp Lăng Nguyệt giữ vững ý muốn tham gia đại hội Đấu Rượu, Lam Thải Nhi gấp gáp nhìn Phượng Tân, mong hắn khuyên Lăng Nguyệt vài câu.

“Nếu đã như thế, bản vương sẽ cùng Lăng Nguyệt đồng thời tham gia đại hội Đấu Rượu lần này.” Vậy mà Phượng Tân khẽ mỉm cười, đáy mắt đều là cưng chìu, bộ dạng kia, đừng nói là Đấu Rượu, coi như là núi đao biển lửa Phượng Tân cũng sẽ theo nàng cùng tiến cùng lui.