Chỉ thấy một tên thống lĩnh Cấm Vệ Quân dáng người thô kệch, không có văn hóa nhưng lại rất có kế hoạch, hai mắt đỏ ửng, toàn thân đầy sát khí. Trong tay nắm lấy một thanh Cự Phủ, vô cùng uy mãnh.
Người thống lĩnh Cấm Vệ Quân kia nhìn kỹ Diệp Lăng Nguyệt rất ngạc nhiên.
Sao lại là một tiểu nha đầu?
Mới vừa rồi rất khí thế phi mấy chục mũi tên, hóa ra lại là một nữ võ giả tu vi Hậu Thiên?
Cao thủ Đan Cảnh, Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên trong lòng, đồng thời cũng ý thức được, nơi nàng xông vào chính là Triều Hoa Cung của Đương Kim hoàng hậu, chứ không phải là Lãnh Cung gì.
“Vị đại nhân này, đây chỉ là hiểu lầm. Ta là Diệp Lăng Nguyệt Nhị tiểu thư của Lam phủ, được thái hậu triệu kiến vào cung gặp mặt, chỉ vì trời tối nhìn không rõ đường mới đi nhầm vào Triều Hoa Cung, cũng không có ý mạo phạm.” Diệp Lăng Nguyệt giờ mới hiểu được, dụng ý ác độc của đám người Lạc quý phi.
Bọn họ là muốn lợi dụng tay hoàng hậu, mượn đao giết người.
Lạc quý phi đã sớm biết trong cung hoàng hậu có cao thủ Đan Cảnh, phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân Xích Diễm trông chừng. Xích Diễm này tính khí nóng nảy, ra tay tàn độc, cung nữ thái giám tự tiện xông vào Triều Hoa Cung liền bị hắn chém chết, không phải một trăm cũng phải năm mươi, sáu mươi người.
Lạc quý phi biết được Diệp Lăng Nguyệt là một võ giả Hậu Thiên, gặp phải Xích Diễm chắc chắn sẽ phải chết. Trên thực tế, nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt là Phương Sĩ, tối nay nàng thật đúng là sẽ chết yểu trong cung tên ngầm và dưới búa của Xích Diễm.
“Ngươi nói, ngươi là con gái thứ hai của vô địch tướng quân? Hình như là nghe nói, gần đây Lam gia có thếm một vị nhị tiểu thư, còn được thái hậu phong làm quận chúa.” Phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân này lẩm bẩm, nhìn từ trên xuống dưới thăm dò Diệp Lăng Nguyệt. “Tư thế đánh nhau, quả đúng là giống Lam Ứng Vũ, vừa tàn bạo lại hung dữ.”
“Đại nhân nếu còn không tin, ở đây ta có lệnh bài của thái hậu.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, vừa rút lệnh bài ra.
“Xích Diễm đại nhân, không xong rồi. hoàng hậu người...”
Ngay lúc Phó thống lĩnh Xích Diễm kiểm tra lệnh bài của Diệp Lăng Nguyệt, một cung nữ lảo đảo chạy tới.
Ngực nàng toàn vết máu, chạy tới được trước mặt phó thống lĩnh Xích Diễm, đã không thể gắng gượng được, ngã lăn xuống đất, không còn hơi thở.
Thấy dáng vẻ cung nữ, vẻ mặt phó thống lĩnh Xích Diễm thay đổi đột ngột. Hắn ném trả lại lệnh bài cho Diệp Lăng Nguyệt.
“Lập tức rời khỏi Triều Hoa Cung. Nhớ kỹ, chuyện xảy ra ở đây không được nói cho bất kỳ ai, nếu không giết không tha.”
Dứt lời, phó thống lĩnh Xích Diễm liền mang theo vài tên thị vệ, vội vã lao về phía trước.
Đây là... Diệp Lăng Nguyệt chau mày. Nhìn mảnh sứ chỗ vết thương trên thi thể đang nằm dưới đất, trên mảnh sứ vỡ còn lưu lại một vệt tinh thần lực.
Ả cung nữ này, là bị một cao thủ tinh thần lực giết chết.
Nói không chừng trong Triều Hoa Cung, còn giấu một cao thủ tu luyện tinh thần lực?
Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một lát, không lập tức rời đi, nàng bước chân tiến sâu vào bên trong Triều Hoa Cung.
Xích Diễm mang theo hơn mười người thị vệ chạy tới Trắc Điện, xung quanh đã là một khung cảnh hỗn độn.
Vài chiếc đèn cung đình rơi xuống đất, lửa đốt cháy đèn lồng. Mấy thi thể cung nữ và thái giám nằm ngổn ngang trên mặt đất. Tất cả đều không ngoại lệ, đều chết bởi mảnh sứ vỡ đâm vào ngực.
Trong Trắc Điện, có âm thanh yếu ớt đứt quãng truyền tới.
“Kỳ Nhi... Mẫu Hậu đây con...”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đám người Xích Diễm thấy một thiếu niên.
Tóc vị thiếu niên này rất dài, che kín cả mặt mũi.
Vóc người hắn không cao, người cũng gầy nhỏ, y phục trên người đã rách nát, cổ chân và cổ tay lộ ra bên ngoài gần như trong suốt, khiến người kinh ngạc, giống như là vừa chạm sẽ bị đứt rời.
Hắn đang dùng tay bóp cổ người phụ nữ mặc trang phục trong cung. Hắn không để ý người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục trong cung đang đau khổ cầu xin, ngón tay càng bóp chặt hơn, cuối cùng muốn bóp chết người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đang thoi thóp, ánh mắt nàng tràn đầy bi ai, tay buông thõng, cuối cùng từ bỏ giãy giụa.
“Hoàng hậu nương nương!” Nhìn thấy tình hình như vậy, đám người phó thống lĩnh Xích Diễm liền xông vào bên trong.
Nhưng khi bọn họ vừa đến gần Trắc Điện, vị thiếu niên chợt ngẩng đầu lên.
Dưới mái tóc dài là một đôi mắt u ám, giống như trong đêm tối sáng lên những vệt mưa sao băng.
Bình hoa được để dưới đất trong Trắc Điện, chợt bay lên
Một tiếng kêu, bình hoa vỡ tung.
Vô số mảnh vụn, giống như mưa hoa lê vậy, phun ra bắn vào hướng những tên thị vệ kia.
“Phong Hỏa Phá Vân Chưởng.” Xích Diễm không dám xông vào, lo lắng vị thiếu niên sẽ làm bị thương hoàng hậu nương nương. Nhưng nguyên lực quanh người hắn, như hỏa như vân, tạo thành một Nguyên Lực Vân Hải, ngăn cản bình hoa vỡ vụn.
Mảnh vụn khi chạm vào Nguyên lực, toàn bộ đều bị hòa quyện tạo thành bụi phấn.
Nhưng vị thiếu niên vẫn không chịu dừng tay. Hắn giật giật khóe miệng một cách kỳ lạ.
Trong cổ họng, phát ra tiếng chim kêu chói tai. Tất cả mọi người cảm thấy não giống như bị người đón đầu gõ một cái, quỳ sụp xuống đất. Đặc biệt là những thứ tu vi kia, càng nhức đầu muốn nổ tung.
“Kỳ Nhi, dừng tay, bọn họ vô tội.” Người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục trong cung nhìn thấy vậy, không khỏi kinh hoàng. Nàng bò dậy, muốn ngăn cản vị thiếu niên, nhưng nàng mới vừa đứng lên.
Con ngươi người thiếu niên nghiêm lại, bình hoa sau lưng chợt bay lên, hướng vào phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục trong cung đập trúng người.
“Lục Hoàng Tử, đó là hoàng hậu nương nương, xin người nương tay.” Xích Diễm ôm đầu, mắt tối sầm lại. Trong mắt của hắn, tràn đầy kinh hoàng.
Đằng Đất, một thứ Hoàng Yên Di Man cổ quái.
Thiếu niên chỉ cảm thấy tầm mắt trước mắt hoàn toàn mơ hồ, bình hoa kia mất độ chính xác, đạp trứng chân phải của hắn.
Chờ đến Hoàng Yên tản ra, trong Trắc Điện đã trống không không một bóng người. Người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục trong cung không thấy, mấy tên thị vệ cũng không thấy, chỉ sót lại mảnh vụn bình hoa trên mặt đất cùng vết máu.
Rắc...! Một tiếng, chỗ cửa sổ của Trắc Điện, hạ xuống mấy rào chắn bằng sắt, đem Trắc Điện phong tỏa kín mít.
Cổ họng thiếu niên cuồn cuộn, phát ra tiếng kêu giống như thú hoang xì xào. Hắn xông lên, nhưng rào sắt được luyện chế đặc biệt, hắn căn bản không có cách nào bẻ gãy.
Bên ngoài Trắc Điện, phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục trong cung cũng chính là đương kim hoàng hậu Liễu Vân Tú được đỡ vào. Nàng ngẩng đầu lên mắt nhìn người bên cạnh, chỉ thấy một người thiếu nữ linh khí hơn người, đang ngưng mắt nhìn chính mình.
“Ngươi...” Không đợi hỏi xong, hoàng hậu Liễu Vân Tú liền tối sầm mặt mũi lại, mệt lả đến ngất đi.
“Hoàng hậu nương nương? Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Đám người Xích Diễm sau khi rời Trắc Điện, nhức đầu biến mất, nhìn kỹ một chút, mới vừa cứu mọi người ra, chính là quận chủ không rời đi mà quay trở lại Diệp Lăng Nguyệt.
“Đỡ hoàng hậu nương nương đi vào trước đã, phó thống lĩnh Xích Diễm. Vừa rồi người đó chính là Lục hoàng tử Hạ Hầu kỳ?” Diệp Lăng Nguyệt không hề quên, sau Xiêm La Quỷ Yên, ánh mắt cố chấp của người thiếu niên kia.
Vốn dĩ là Lục Hoàng Tử oai phong kiêu ngạo của đất nước, tại sao lại biến thành bộ dáng này.
Còn nữa, hắn biết tinh thần lực, hơn nữa nhìn cách hắn công kích tinh thần lực, tu vi hẳn là không thấp. Diệp Lăng Nguyệt bước đầu phỏng đoán, tu vi tinh thần lực của Hạ Hầu Kỳ, có lẽ ở giữa Ngũ Lục Đỉnh, chỉ là, hắn vẫn chưa biết khống chế tinh thần lực cho lắm.
Sau khi đưa hoàng hậu về tẩm cung, Diệp Lăng Nguyệt cho hoàng hậu dùng một ít nước sạch, còn dùng Càn Đỉnh giúp người xoa bóp.
Cơ thể Liễu hoàng hậu rất suy yếu, cũng may Diệp Lăng Nguyệt có Đỉnh Tức tương trợ, khí sắc của người cuối cùng đã từ từ hồi phục, cơ thể cũng dần dần tỉnh lại.