Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1115: Hành động to gan của diệp lăng nguyệt




Hòn non bộ có vấn đề.

Nhà của người giàu có thông thường khi xây hòn non bộ đều rất coi trọng, sẽ đào núi vớt đá ở hồ để xây nên.

Chưa kể lão thành chủ của Hoàng Tuyền Thành vốn là một người rất sang trọng, thì lại càng không xây hòn non bộ rỗng.

Nếu hòn non bộ ở dưới chân này là rỗng, vậy có nghĩa là trong hòn non bộ rất có thể giấu gì đó.

Diệp Lăng Nguyệt lập tức lóe lên linh quang.

Lại nghĩ đến linh vân trên đay thiên kiếm trước đó, xem ra nàng đã đoán được mục đích thật sự của người để lại linh vân trên đay thiên kiếm đó rồi.

Mục đích thật sự của đối phương, chắc là muốn giấu mật mã gì đó trong hòn non bộ.

Sau khi chú ý đến điểm này, nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt không còn chần chừ nữa.

Nàng lập tức thử dùng nguyên thần xuyên qua hòn non bộ.

Chỉ là điều khiến nàng có chút ngạc nhiên là hòn non bộ trông bình thường này mà ngay cả nguyên thần cũng không có cách nào thâm nhập được.

“Không được, hòn non bộ này chỉ e đã bị người ta thiết lập cấm chế đặc biệt, hòn non bộ chắc là có lối vào khác.”

Nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt trầm tư một lát, sau một đợt tìm kiếm thì trời cũng đã sắp sáng rồi.

Nàng lần đầu tiên dùng nguyên thần đi dạo ban đêm nên không thể quá sức.

Trong lúc không biết làm thế nào, nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh đành phải rút ra khỏi vườn hoa.

Trong cả quá trình Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh tìm bí mật của hòn non bộ, âm thanh kỳ quái đó và âm thanh va đập đều không còn xuất hiện nữa.

Sau khi nguyên thần Diệp Lăng Nguyệt quay về nơi ở, nguyên thần hợp nhất thì Diệp Lăng Nguyệt mới nhớ ra, tối qua nàng chú tâm tu luyện Thần Tàm Quyết mà lại quên mất liên lạc với Đế Tân, nàng vội vã mở Hoàng Lệnh, Đế Tân quả nhiên vẫn đang đợi.

Chuyện của nguyên thần, Diệp Lăng Nguyệt vẫn chưa định nói với Đế Tân. Nàng dự định thêm một thời gian nữa, chờ sau khi nguyên thần của mình có thể đi lại cả ngày lẫn đêm rồi mới cho Đế Tân một tin mừng.

Nghe Đế Tân nói, qua mấy ngày nữa chàng phải bắt đầu hạng mục huấn luyện tân thủ của Ngũ Linh Thành, có thể sẽ có một thời gian không ở Ngũ Linh Thành.

Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, bất giác có chút ngưỡng mộ.

Đế Tân đã bắt đầu huấn luyện rồi, tin rằng rất nhanh thì có thể vượt qua sát hạch, nhìn lại nàng ngay cả kinh phí huấn luyện tân thủ còn chưa gom đủ.

“Không được, phải nghĩ cách gom tiền thôi.”

Nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ việc kiếm tiền nhanh nhất chỉ còn lại linh vân thôi.

Trời vừa sáng, Diệp Lăng Nguyệt xin Tư Tiểu Xuân nghỉ phép nửa ngày, sau đó thì vào Hồng Mông Thiên, đến căn nhà nhỏ đó của Hồng Mông Phương Tiên lấy ra mấy thanh kiếm hỏng mà trước đó lấy được từ chỗ Chu đại sư.

Khác với quá trình người bình thường học linh vân, việc học linh vân của Diệp Lăng Nguyệt hiển nhiên là làm ngược lại.

“Nếu không nhìn nhầm thì đại khái chỉ cần một phần ba thời gian là có thể sửa lại linh vân trên mấy thanh kiếm hỏng này.”

Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt sáng rực, nhìn chăm chú mấy thanh linh kiếm mà ở trong mắt Chu đại sư đã không khác gì thanh sắt hỏng.

Diệp Lăng Nguyệt đã tính rồi, điêu khắc linh vân cần nhiều thời gian và khí lực, nàng chỉ xin nghỉ nửa ngày nên dĩ nhiên không đủ thời gian trực tiếp điêu khắc.

Cộng thêm hôm nay nàng cũng không có linh thạch thừa để đi mua nguyên liệu dùng luyện khí.

Nàng định làm ngược lại, trực tiếp sửa chữa.

Trong quá trình đốn đay thiên kiếm hôm qua, Diệp Lăng Nguyệt đã lĩnh hội được không ít bí quyết điêu khắc linh vân.

Nàng có lòng tin, nàng có thể sửa được số linh kiếm này.

Đến lúc đó lại đem những thanh linh kiếm này bán cho Hàn Sơn Cư, như vậy cũng giống như tay trắng mà bắt được sói trắng, làm một cuộc mua bán lãi to.

Nhưng Diệp Lăng Nguyệt không biết, nàng đã vô ý bước lên một con đường hoàn toàn khác với linh vân sư thông thường. Người thường đều là học linh vân rồi phá hoại linh vân, cuối cùng mới là sửa chữa.

Nàng lại làm ngược lại, mở một con đường tắt cho con đường linh vân sư của bản thân.

Diệp Lăng Nguyệt nghĩ thì dễ nhưng bắt tay thực hành mới phát hiện sự việc không hề dễ dàng như nàng nghĩ.

“Bùm”

Trong Hồng Mông Thiên truyền đến một loạt tiếng nổ tung.

Những Tam Túc Điểu Nhân (1) ở trong Hồng Mông Thiên chỉ hơi dừng lại, rồi cũng điềm nhiên như không, tiếp tục làm công việc đang làm dở.

Người khai hoang cứ khai hoang, đào quặng cứ đào, nuôi trồng thì cứ nuôi trồng.

Đây đã là lần nổ thứ hai trong buổi sáng nay rồi, chúng đã quen rồi.

Chỉ thấy trong nhà gỗ có một người nhảy ra.

Nàng ấy mặt đen sì, y phục trên người cũng bị nổ đến mức rách nát.

“Khụ khụ, thật xui xẻo, đây đã là thanh kiếm thứ hai nổ trong nửa ngày nay rồi.”

Người trông có vẻ mặt mày dơ bẩn đó không cần nói cũng biết chính là Diệp Lăng Nguyệt rồi.

Những Tam Túc Điểu Nhân đi tuần cạnh nhà gỗ nhìn thấy bộ dạng điên điên của nữ vương nhà chúng thì đều rất hiểu ý mà ngó đi chỗ khác, đối với lời nói kỳ lạ của nữ vương, sức miễn dịch của chúng càng lúc càng cao.

Diệp Lăng Nguyệt trong quá trình sửa linh vân mới phát hiện, việc sửa chữa tuyệt đối không hề đơn giản như nàng tưởng tượng.

Nàng đã kết hợp châm thứ sáu của Quỷ Môn và sức mạnh Thiên Địa để sửa, kết quả phát hiện khi đến mấy chỗ nứt trọng yếu, linh kiếm không thể tiếp nhận sửa chữa nên trực tiếp nổ thành mảnh vụn.

Nếu không phải nàng phản ứng nhanh, chỉ e nàng đã bị nổ thành cái mặt hoa rồi.

“Rốt cuộc là không đúng ở đâu, có lẽ mình có thể thử kết hợp đỉnh tức màu trắng để sửa!”

Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt nảy sinh một ý tưởng, tức khắc lại có tinh thần.

Sau khi điều chỉnh phương pháp, cuối cùng trước buổi trưa thì Diệp Lăng Nguyệt đã sửa thành công thanh linh kiếm thứ nhất.

Vội vã muốn biết linh kiếm của mình có đạt chất lượng hay không, Diệp Lăng Nguyệt đã thay y phục rồi mang theo linh kiếm đi về phía Hàn Sơn Cư.

“Lại là ngươi? Không phải nói Tiểu Xuân không nhận việc nữa rồi sao?”

Quản sự sân ngoài của Hàn Sơn Cư vẫn nhận ra thiếu nữ đen xì nhưng lại có đôi mắt vô cùng xinh đẹp ở trước mặt này.

“Lần này không phải Tiểu Xuân, là chính tôi. Tôi muốn quản sự ông giúp xem thử, thanh kiếm này có thể bán bao nhiêu tiền?”

Diệp Lăng Nguyệt nhoẻn miệng, đưa linh kiếm đó cho quản sự.

“Ha, tiểu nha đầu ngươi khẩu khí cũng không nhỏ, ngươi cũng có thể luyện kiếm?”

Quản sự có hơi hoài nghi quan sát Diệp Lăng Nguyệt một lúc.

Ông ta rõ ràng nhớ rằng lần trước Diệp Lăng Nguyệt nói, nàng ta là người làm vườn của phủ thành chủ, người hầu mới đến.

Thấy tiểu nha đầu người không có mấy lạng thịt, ngay cả một chút sóng sức mạnh Luân Hồi cũng không có, làm sao có thể tin rằng nàng ta biết luyện kiếm.

Nhưng lúc này đang là buổi trưa cũng không có ai đến, ông ta miễn cưỡng xem qua kiếm mà Diệp Lăng Nguyệt đưa tới.

Vừa xem thì quản sự ngẩn người, vẻ mặt không tin trước đó trở nên nghiêm túc.

Ông ta nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái, lộ ra thần sắc quái dị.

“Khốn kiếp, gan của ngươi cũng lớn thật, lại trộm linh kiếm của Chu đại sư. Người đâu, bắt tên trộm này lại.”

Quản sự đó ở Hàn Sơn Cư lâu như vậy, sớm đã luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh rồi.

Ông ta nhìn một cái là đã nhìn ra được linh vân trên linh kiếm này căn bản chính là bút tích của Chu đại sư.

Người hầu của phủ thành chủ này lại dám ăn trộm, việc lớn thế này dù là thành chủ đích thân đến thì Hàn Sơn Cư của ông ta cũng nhất định sẽ không tha cho tên trộm này.

Lời nói vừa dứt, sân ngoài Hàn Sơn Cư đã xuất hiện mấy tên võ giả.

Đám người này đều là Hàn Sơn Cư thuê đến trông coi bãi, tên nào cũng thân thủ bất phàm, bọn họ định lao về phía Diệp Lăng Nguyệt.