Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1105: Linh vân thần kỳ




Tối đó, Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhàn rỗi.

Sau khi nàng thổi tắt đèn thì đã vào Hồng Mông Thiên, lật tìm thư tịch mà Hồng Mông Phương Tiên và Ngọc Thủ Độc Tôn để lại.

Trong tàng thư của hai vị tiền bối cũng có giới thiệu một số thực vật của đại lục.

Nhưng đáng tiếc là lần này Diệp Lăng Nguyệt đã thất vọng rồi.

Trong thủ trát của Hồng Mông Phương Tiên không có bất cứ ghi chép gì về đay thiên kiếm.

Có lẽ, hai vị tiền bối đều chưa từng đến yêu giới, cũng chưa tiếp xúc với đay thiên kiếm.

Trong sự thất vọng, Diệp Lăng Nguyệt đành phải dừng tìm, cho đến sau canh ba thì mới đi nghỉ.

Việc Diệp Lăng Nguyệt không biết là chính vào lúc nàng đang ở trong Hồng Mông Thiên vất vả tìm kiếm cách xử lý đay thiên kiếm thì vào thời khắc trước canh ba.

Một bóng người lướt đến sân vườn đang trồng đay thiên kiếm đó với tốc độ cực nhanh.

Số đay thiên kiếm vô cùng sắc nhọn kia bị bóng người đó lướt qua, sau tầm nửa tiếng thì bóng người đó mới rời khỏi sân vườn.

Phía chân trời, khi vệt trắng bạc đầu tiên sáng lên, Diệp Lăng Nguyệt đã thức dậy đúng giờ.

Hai năm nay nàng đã quen với việc sống cùng Đế Tân, bỗng nhiên chỉ còn một mình thì nàng vẫn có chút không thích ứng.

“Hơn một ngày đã trôi qua rồi, hi vọng Đế Tân ở Ngũ Linh Thành mọi việc đều ổn.”

Diệp Lăng Nguyệt thở dài một tiếng.

Lần này vào nhầm Hoàng Tuyền Thành, đối với nàng mà nói có thể gọi là một sự thất bại không nhỏ.

Sau việc đó, Diệp Lăng Nguyệt cũng đã tổng kết lại, cảm thấy rằng toàn bộ sự việc nói cho cùng thì nguyên nhân không phải do bão nguyên lực mà là ở bản thân nàng.

Từ sau khi nàng trở nên thông minh, nàng đã quen dựa dẫm vào các tiện lợi mà Hồng Mông Thiên và Càn Đỉnh mang lại cho nàng, có một số tình huống lại càng coi Hồng Mông Thiên như là nơi tránh nạn nên đã mất đi sự cảnh giới cơ bản nhất.

Thời gian lâu dần thì dễ dưỡng thành tính ỷ lại.

Chuyện của bão nguyên lực và cửa khẩu cổ khiến nàng cảm nhận được nàng sai rất nghiêm trọng.

Nàng không nên cứ luôn dựa dẫm vào Hồng Mông Thiên, thực lực của nàng hiện giờ ở đại lục Thanh Châu có lẽ đủ để bước lên hàng cao thủ, nhưng ở Cửu Châu Cổ thì lại không là gì cả.

Sự huyền bí của sức mạnh Thiên Địa, nguồn gốc của Càn Đỉnh, nàng hoàn toàn đều chỉ hiểu biết lơ mơ.

Nàng quyết định từ nay về sau, về phương diện tu luyện và chiến đấu thì trừ phi vạn bất đắc dĩ, còn không phải cố gắng ít dùng đến Hồng Mông Thiên.

Chờ sau khi tìm được Hoàng Lệnh và Thiên Lang Côn, nàng phải chuyên tâm tu luyện, nhanh chóng hoàn thành sát hạch tân thủ để đến những thành khác của Cửu Châu Cổ, cùng tụ họp với đám người Đế Tân.

“Đỉnh linh, thời gian này đành phải tủi thân cho ngươi rồi.”

Diệp Lăng Nguyệt lấy ra một số linh thạch cấp thấp cho đỉnh linh hút trước, rồi bản thân cũng bắt đầu tu luyện.

Với đa số mọi người thì linh khí trời đất của Hoàng Tuyền Thành rất loãng, nhưng Diệp Lăng Nguyệt thì không phải vậy. Nàng có Càn Đỉnh, dù linh khí trời đất có loãng hơn nữa thì nàng vẫn có thể tinh luyện chúng thành dương canh và âm sát, đối với người tu luyện sức mạnh thiên địa như nàng mà nói, có hai loại linh khí này thì đã đủ rồi.

Trời đã sáng rõ, Diệp Lăng Nguyệt đi ra sân vườn.

Phủ thành chủ buổi sáng vẫn còn đắm chìm trong màn sương sớm.

Những cây đay thiên kiếm khó xử lý đó vẫn rậm rạp xanh tươi, phát triển rất mạnh mẽ.

Vừa nghĩ đến bản thân vẫn phải chống chọi với những thứ này một tháng, Diệp Lăng Nguyệt đã thấy rất đau đầu.

Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị hoạt động tay chân một chút, lúc này nàng đã nghe thấy một tiếng vang leng keng.

Âm thanh đó khiến tai của Diệp Lăng Nguyệt hơi động đậy.

“Đây là âm thanh rèn ư?”

Diệp Lăng Nguyệt lập tức nhận ra âm thanh đó.

Chỉ là trong phủ thành chủ sao lại có người đang luyện khí rèn sắt.

Nàng theo âm thanh đó, nhanh chóng phát hiện ra người rèn sắt luyện khí lại là thiếu niên kiêm chức Tư Tiểu Xuân của phủ thành chủ.

Chỗ ở của Tư Tiểu Xuân không xa chỗ của Diệp Lăng Nguyệt, chỉ cách một bức tường.

Vừa sáng sớm, thiếu niên đó đã đốt một lò lửa ở trong sân vườn, trên người mặc một bộ đồ luyện công đã sờn cả vải.

Bên cạnh lò lửa đang cháy đỏ có đặt một cái búa và một cây kiếm.

Tuy nói chỉ mới quen biết Tư Tiểu Xuân một ngày, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại có ấn tượng rất tốt với hắn.

Không chỉ vì tuổi tác của Tư Tiểu Xuân gần bằng nàng, điều hiếm có là Tư Tiểu Xuân là một nhân vật rất thần kỳ.

Diệp Lăng Nguyệt ở trong phủ thành chủ là được bao ăn ở, tuy đều là người hầu, nhưng Tư Tiểu Xuân vẫn thay nàng dọn dẹp phòng ốc, còn chuẩn bị cơm tối có mùi vị khá ngon, cộng thêm hắn lại vừa là thư đồng vừa là thị vệ nên chắc chắn là người hầu tuyệt thế nhị thập tứ hiếu.

Diệp Lăng Nguyệt thật sự nghi ngờ, thành chủ Hoàng Tuyền hiện tại cứ như con rồng chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi đó vác từ đâu về được một người hầu tốt như vậy.

“Là ngươi à, xin lỗi nhé, có phải âm thanh của ta làm ồn đến ngươi rồi không.”

Tư Tiểu Xuân nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì có hơi ngại ngùng.

Thành chủ không thích hắn ra ngoài phủ làm việc nặng, hắn lại đã hứa với tiệm rèn hôm nay sẽ giao kiếm, nên chỉ có thể nhân lúc khi thành chủ vẫn chưa dậy mà làm vội thôi.

Hắn lại quên mất, trong phủ thành chủ hiện giờ còn có thêm một người.

“Không sao, ta cũng quen dậy sớm. Ngươi tiếp tục làm việc của ngươi đi, ta ở bên cạnh chơi với thỏ.”

Diệp Lăng Nguyệt nói đoạn thì chỉ vào tiểu Ngạc Thố bên cạnh mình, chú thỏ đen nhỏ đành phải giả vờ gặm ngọn cỏ mà căn bản không tồn tại trên đất, làm một “con thỏ” được đi dạo.

Tư Tiểu Xuân cười cười, cũng không hỏi thêm gì mà tập trung tinh thần rèn đúc.

Trước đó Diệp Lăng Nguyệt cũng biết, võ giả cũng là người có thể luyện khí, nhưng phải là võ giả Luân Hồi Cảnh tu luyện sức mạnh Luân Hồi Hỏa.

Tư Tiểu Xuân tuổi còn trẻ nhưng không hổ là người sinh sống ở Hoàng Tuyền Thành, tu vi của hắn cũng đạt đến Luân Hồi tứ đạo, nhưng tu luyện lại không phải là sức mạnh Luân Hồi Hỏa mà là sức mạnh Luân Hồi Kim.

Hắn không thể nào trực tiếp luyện khí, nhưng lại có thể dùng sức mạnh Kim mà bản thân tu luyện để thay tiệm rèn giúp các phương sĩ đã luyện xong linh khí nhưng lại lười rèn lại lần hai, rèn nhiều lần sẽ nâng cao phẩm chất của linh khí.

Quá trình này với cái mà trước đây Diệp Lăng Nguyệt từng nghe Dung Linh do Long Bao Bao thu nhận nói là có sự kỳ diệu như nhau.

Dùng sức mạnh Luân Hồi khác nhau rèn linh khí, có thể khiến linh khí trên cơ sở không có thuộc tính sẽ tăng lên thuộc tính nhất định.

Tỉ như sức mạnh Luân Hồi Kim tiến hành rèn thì có thể nâng cao độ sắc bén lên khoảng hai mươi phần trăm.

Nhìn ra được, Tư Tiểu Xuân có học về rèn, thế tay rất thuần thục, ngay cả một người lão luyện xuất thân ở thế gia luyện khí như Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhìn ra được có gì sơ hở.

Một thanh linh kiếm, sau khi trải qua tầm trăm lần rèn thì phẩm chất và độ sắc bén đều nâng cao không ít.

Nhưng điều khiến Diệp Lăng Nguyệt có hơi bất ngờ là, sau khi Tư Tiểu Xuân rèn xong thì không kết thúc công việc, mà ngược lại hắn bỗng ngưng tụ nguyên lực, chỉ thấy ngón tay hắn dùng lực, tập trung toàn bộ tinh thần vào đó rồi vẽ lên trên thanh linh kiếm đã rèn xong.

“Đây là?”

Diệp Lăng Nguyệt đã nhìn thấy động tác của Tư Tiểu Xuân, trước hết là ngẩn ngơ.

Nguyên lực của Tư Tiểu Xuân thẩm thấu lên bề mặt của linh kiếm, trên thân kiếm bóng loáng đã xuất hiện từng đường vân.

Những đường vân đó rất nhanh đã rải đầy mũi kiếm, Tư Tiểu Xuân lại đang dùng nguyên lực của mình điêu khắc vân kiếm.

Quá trình này đối với Tư Tiểu Xuân mà nói, hiển nhiên mất sức hơn nhiều so với trăm lần rèn trước đó. Bởi vì chỉ trong một khắc đồng hồ nhưng trán của Tư Tiểu Xuân đã đầy mồ hôi, nguyên lực trong người của hắn đang tiêu hao nhanh chóng.