Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1080: Bao cát hình người




Thấy Tử Đường Túc vẫn không hề nhúc nhích, không có chút ý tứ phản đối nào nên chưởng giáo Vô Nhai chỉ có thể tùy theo Diệp Lăng Nguyệt.

Tay của Diệp Lăng Nguyệt tùy ý để lên giấy thăm, đỉnh tức vừa thấm vào thì nét chữ trên giấy thăm đã chiếu trong đầu của nàng.

Trong chốc lát nàng đã chọn ra danh sách mấy người tham gia đối chiến.

Chưởng giáo Vô Nhai nhìn mấy người đối chiến rồi tuyên bố danh sách tỉ thí.

Vừa tuyên bố ra thì sắc mặt của mọi người trên sân đều rất đặc sắc.

Tiểu tử Hoàng Tuấn gặp phải một đệ tử nội môn yếu nhất trong sáu người.

Tần Tiểu Xuyên thì đã chọn trúng một đệ tử của Nguyệt Phong.

Đế Tân đấu với Mã Chiêu.

Khi nghe thấy kết quả tỉ thí, mọi người phản ứng rất khác nhau.

Hoàng Tuấn và Tần Tiểu Xuyên đều tràn đầy chiến ý, xoa quyền vuốt chưởng chờ thi đấu bắt đầu.

Đế Tân hướng về phía Diệp Lăng Nguyệt trên lôi đài lộ ra nụ cười sáng lạn, “cô gái giặt đồ” nhà mình quả nhiên là giỏi, rút được quẻ thượng thượng mà.

Sắc mặt Mã Chiêu như thể tro tàn, đối đầu với Đế Tân thì hắn không có chút mẹo thắng nào cả.

Có sự sắp xếp tận lực của Diệp Lăng Nguyệt nên vòng tỉ thí thứ nhất và thứ hai, Hoàng Tuấn và Tần Tiểu Xuyên thăng cấp thuận lợi, lọt vào mười người đứng đầu.

Trận thứ ba, đó là Đế Tân đấu với Mã Chiêu.

“Mã Chiêu, lên đi.”

Đế Tân bước lên lôi đài, ánh mắt chàng ta lạnh thấu xương, nhìn thẳng về phía Mã Chiêu.

Tất cả mọi người đều hiểu, Đế Tân cam lòng khuất phục đứng ở hạng hai chính là để trừng trị Mã Chiêu.

“Đế Tân, đừng hiếp người quá đáng, ngươi và ta vốn không có mâu thuẫn lớn lắm, hà tất vì một nữ nhân mà liều mạng một mất một còn.”

Mã Chiêu cũng biết trận tỉ thí này khả năng thắng của bản thân không lớn, tên tiểu tử Đế Tân này thật quá sâu xa khó lường.

Nhưng hắn vẫn có một chút tâm lý gặp may, trận này hắn dứt khoát nhận thua, chờ trận sau tỉ thí.

Hai người bị đánh bại còn lại thực lực hiển nhiên không bằng hắn.

Cuối cùng hắn vẫn có thể lọt vào mười người đứng đầu.

Sự xỉ nhục mà Cô Nguyệt Hải mang lại cho hắn, Mã Chiêu hắn nhất định phải tắm máu ở chiến trường cổ.

“Nữ nhân của ngươi rách nát đến nỗi không bằng cả miếng giẻ rách, ta lại xem nữ nhân của ta như sinh mạng. Khốn kiếp, ngươi có từng thấy sinh mạng của ai bị người khác chà đạp rồi còn có thể nói thôi là thôi chưa.” Mắt Đế Tân hơi hí lại, cũng không quan tâm ở nơi đông người mà chỉ vào Mã Chiêu mở miệng mắng chửi.

“Thật là anh tuấn!”

Dưới lôi đài, một đám nữ đệ tử đều nổi cơn mê trai, độ yêu thích của Đế Tân trong lòng họ tăng lên vùn vụt, lấy chồng thì nên lấy người như Đế Tân.

Mã Chiêu đó quả thực không phải đàn ông.

Tuy nói Phi Nguyệt đạo đức suy đồi, nhưng vừa nãy nàng ta bị ức hiếp như vậy mà Mã Chiêu cũng không tiến lên ngăn cản, nam nhân như vậy đáng bị đánh.

Nữ nhân của hắn?

Nhìn trên lôi đài, Tử Đường Túc có hơi không vui.

Đế Tân vừa xuất hiện, Tử Đường Túc đã phát hiện hắn và yêu tổ lúc đó giống nhau như đúc.

Nhưng chỗ khác với yêu tổ là trên người Đế Tân không có yêu khí.

Chỉ dựa vào điểm không có yêu khí này thì Tử Đường Túc cũng không thể liều hạ sát thủ.

Huống hồ, ông còn nhớ lúc đầu khi ông phong ấn yêu tổ trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, nàng ấy có bộ dạng đau khổ đến cực điểm.

Ông không muốn lại nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt khó chịu thêm một lần nữa.

Thôi vậy, để xem thử tiểu tử này rốt cuộc là có việc gì.

Tử Đường Túc suy nghĩ, tầm mắt rơi lên người của Đế Tân.

Mã Chiêu bị mắng đến nỗi mặt đỏ tía tai, dù gì hắn cũng không còn mặt mũi nào ở Cô Nguyệt Hải nữa rồi, đã lở rồi thì cho loét luôn, hắn chỉ cần có thể tiến vào Thập Cường là được.

“Ta nhận...”

Mã Chiêu đang muốn nhận thua.

Ai biết rằng Đế Tân bỗng cười gằn một tiếng, trong hai mắt nổi lên một luồng sát khí lạnh thấu xương.

Sát khí đó càng lúc càng mãnh liệt, trong chốc lát thì đã hoàn toàn bao phủ lấy Mã Chiêu.

Giọng nói của Mã Chiêu bỗng nhiên dừng lại.

Hắn ta chỉ cảm thấy giống như có một cánh tay bóp giữa cổ họng hắn, chữ “thua” đó không sao nói ra được.

Dựa theo quy tắc của Đấu Thập Cường ở thi đấu môn phái, tuyển thủ nhận thua hoặc là ngã dưới đất không thể tác chiến thi đấu nữa mới có thể kết thúc.

Nhưng lần này, Mã Chiêu có muốn nhận thua thì cũng không thể rồi.

Ầm...

Chỉ thấy thân hình Đế Tân bỗng chốc đã bay đến, một quyền mạnh mẽ đánh về phía Mã Chiêu, nguyên lực cuồng bạo đó tựa như gió lốc cuốn đến.

Rắc, Mã Chiêu nghe thấy mấy chiếc xương sườn trên bụng gãy nát vụn.

Thân thể đau đớn tựa như bị cán, nhưng dù là đã bị trọng thương thì thân thể Mã Chiêu vẫn không ngã xuống.

Luồng sát khí đáng sợ đến từ người Đế Tân đó khiến cả người Mã Chiêu đều chịu bị chàng ta quản chế, tựa như một con rối.

Hắn cảm thấy thân hình giống như là một con rối gỗ giật dây, không thể ngã xuống đất mà cũng không thể nói chuyện.

Chỉ có thể chịu đựng đột kích hết lần này đến lần khác của Đế Tân, đến cuối cùng hàng trăm chiếc xương toàn thân hắn không còn cái nào lành lặn.

Nhiều lần muốn ngã xuống nhưng lại bị nguyên lực của Đế Tân buộc bản thân chống đỡ, không ngã xuống được.

Dưới lôi đài, những đệ tử tông môn đó đều tấm tắc khen hay.

“Ôi, không nhìn ra Mã Chiêu này cũng rất có khí phách, như vậy mà vẫn không nhận thua.”

“Đúng vậy, xem ra quyết tâm mà hắn muốn vào Đấu Thập Cường rất mạnh nhỉ, suy cho cùng Tuyết Phong cũng chỉ còn mỗi mình hắn thôi.”

Bên tai Mã Chiêu bay đến những lời đó lúc rõ lúc không, hắn lúc này thậm chí đã có ý muốn đâm vào tường tự sát.

Thật đáng thương, quyết tâm cái con khỉ.

Hắn muốn nhận thua, hắn muốn nhận thua mà!

Mắt thấy một đợt tấn công bạo ngược nữa của Đế Tân lại sắp tới, Mã Chiêu quyết lòng cắn một cái vào đầu lưỡi của mình. Cơn đau dữ dội ập đến, khó khăn lắm hắn mới tìm lại một chút sức khống chế.

“Thua!”

Sau khi nhả ra một chữ này, Mã Chiêu tựa như bức tượng đá bỗng đổ sập, rơi xuống đất.

Lại nhìn bộ dạng của hắn, toàn thân trên dưới không có chiếc xương nào còn lành lặn, quả thực đã trở thành túi cát hình người của Đế Tân.

Đừng nói là muốn tham gia tỉ thí tiếp theo, chỉ sợ cả đời này Mã Chiêu có thể đứng lên được hay không cũng là một vấn đề.

Từ đây, Tuyết Phong bị tiêu diệt toàn quân, mà Thập Cường của thi đấu môn phái lần này cũng đã có kết quả rồi.

Trong đó ba người của Vô Nhai Phong đều trúng tuyển, tiếp theo là Hoa Phong và Phong Phong mỗi bên có hai người trúng tuyển, tiếp nữa là Nguyệt Phong có một người trúng tuyển.

Nhưng thi đấu môn phái lần này, bên thắng lớn nhất không phải là Vô Nhai Phong mà là các tạp dịch mà trước đó suýt chút nữa ngay cả tư cách tham gia thi đấu cũng không có.

Diệp Lăng Nguyệt và Hoàng Tuấn thành công lọt vào Thập Cường, đối với tất cả tạp dịch mà nói đó là một sự cổ vũ.

Họ đã nhìn thấy hi vọng, hiểu rồi, mặc dù không tinh thông sức mạnh Luân Hồi thì vẫn có hi vọng trở thành người mạnh, chiếm được một chỗ ở Cô Nguyệt Hải.

Bởi vì thi đấu môn phái vừa kết thúc nên chưởng giáo Vô Nhai đã tuyên bố một tin tức.

“Từ nay về sau, tạp dịch và đệ tử tông môn đều có quyền lợi luyện võ, mỗi tạp dịch mỗi ngày có thể có thời gian hai tiếng để luyện võ.”

Tin tức này vừa được công bố thì cả võ đài vang dậy tiếng hoan hô, một đám quản sự bao gồm cả Hùng quản sự và các tạp dịch đều chìm vào trong niềm vui mừng khôn xiết.

Một trận thắng lợi nho nhỏ, đối với họ mà nói lại có ý nghĩa như một lần đột phá.

Từ nay trở về sau, ở ngoại môn, các tạp dịch ít nhất sẽ không còn phải chịu sự coi thường nữa.

Chỉ cần có đủ thời gian luyện võ thì tương lai nhất định sẽ có càng nhiều người dương danh trên thi đấu môn phái.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Đi.”

Nguyệt Mộc Bạch trầm giọng nói, Nguyệt trưởng lão thì nổi cáu trừng mắt với đám người Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân, rời khỏi võ đài với vẻ không cam lòng.