Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1076: Thần y là ai?




Đã uống cấm dược?

Nghe Nguyệt Mộc Bạch nói như vậy, mọi người lập tức tỉnh ngộ.

Chả trách thực lực của cô ta lớn mạnh vượt bậc, ngay cả Phi Nguyệt và Mã Chiêu cũng không phải đối thủ của cô ta.

Nhưng vấn đề đi theo đó là ai đã đưa cấm dược cho Tuyết Huyên?

“Tuyết Huyên sư muội đã dùng cấm dược, chả trách cô ấy vừa nãy nói xằng nói bậy.”

Hồng Minh Nguyệt phản ứng cũng rất nhanh, vội đổi sắc mặt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, một câu nói thì đã xóa hết sạch sẽ toàn bộ chỉ trích và tố cáo vừa nãy của Tuyết Huyên.

“Tiện nhân, rõ ràng chính là cô...”

Bạn đời song tu đó của Trương sư huynh vừa nghe, mở miệng muốn mắng chửi, nhưng lại bị một cái nhìn lạnh lùng của Nguyệt Mộc Bạch dọa sợ, không dám lên tiếng.

Đắc tội với Phi Nguyệt thì không có gì, nhưng nếu đắc tội Nguyệt Mộc Bạch thì phiền phức rồi.

Nguyệt Mộc Bạch hiện nay ở Cô Nguyệt Hải chỉ sợ ngay cả chưởng giáo cũng phải nể mặt mấy phần.

Người phụ nữ này thật là vô xỉ đến cảnh giới cao nhất.

Diệp Lăng Nguyệt ở dưới lôi đài nhìn theo, âm thầm chửi rủa, đồng thời lại có hơi tiếc vì chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thì Hồng Minh Nguyệt đã hoàn toàn bị hủy rồi, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

Nguyệt Mộc Bạch cũng thật là không dễ đối phó.

“Mộc Bạch, Tuyết Nhi rốt cuộc đã uống cấm dược gì? Nó thường ngày không có nhiều bằng hữu, cũng chỉ thân thiết hơn một chút với mấy sư tỷ muội của sư môn. Mấy người các ngươi đều đứng ra cho ta, rốt cuộc là ai đưa thuốc cho Tuyết Nhi?” Tuyết trưởng lão thấy sắc mặt con gái trắng bệch, một câu cũng không nói ra được, lúc này mới biết con gái đã uống cấm dược.

Chả trách mấy ngày nay con bé lại khác thường như vậy.

Vừa nghĩ đến bản thân không những không phát hiện sự khác thường của con gái, lại còn đánh Tuyết Huyên trước mặt nhiều người như vậy, Tuyết trưởng lão vô cùng tự trách.

Tuyết trưởng lão gọi ra mấy nữ đệ tử Tuyết Phong thường ngày có quan hệ tốt với Tuyết Huyên, các cô gái đó đều nhìn nhau nói không biết.

“Sao lại thiếu một người, Thanh Nhu đâu?”

Tuyết trưởng lão vừa nhìn, phát hiện nữ đệ tử Thanh Nhu gần đây qua lại rất thân với Tuyết Huyên không thấy đâu cả.

Thanh Nhu đó chính là nữ đệ tử mà Tiểu Ô Nha đóng giả.

Theo dặn dò của Diệp Lăng Nguyệt, lúc Tuyết Huyên xông lên lôi đài thì Tiểu Ô Nha đã lén chạy mất rồi.

Cô ấy lúc này không còn là đệ tử của Cô Nguyệt Hải, sớm đã không biết tung tích nữa rồi.

“Tuyết Huyên, ta hỏi cô, cấm dược rốt cuộc là ai đưa cho cô?”

Nguyệt Mộc Bạch nhìn thẳng vào mắt của Tuyết Huyên, một luồng tinh thần lực thúc bách khiến trong ánh mắt điên cuồng của Tuyết Huyên lóe qua một tia kính sợ.

“Sư tỷ... sư tỷ nói đan dược đó có thể giúp ta... á... đau quá, cha, Mã sư huynh, đan điền của con đau quá, có rất nhiều con kiến đang cắn con.”

Tuyết Huyên mới vừa trả lời xong thì thân thể run rẩy, co người lại.

Nguyệt Mộc Bạch đang muốn hỏi tiếp gì đó, cô ta cũng không nghe rõ nữa.

“Xem ra, đan dược đó chính là do nữ đệ tử tên Thanh Nhu đó đưa. Truyền lệnh xuống, phong tỏa toàn bộ Cô Nguyệt Hải, phải tìm cho ra Thanh Nhu.”

Nguyệt Mộc Bạch thử chữa trị cho Tuyết Huyên nhưng Tuyết Huyên vừa khóc vừa kêu, nguyên lực trong cơ thể cô ta đang nhảy loạn điên cuồng.

“Mộc Bạch, ông mau cứu lấy Tuyết Nhi, nó trông rất đau đớn.” Tuyết trưởng lão nhìn con gái yêu bộ dạng như vậy thì lòng như dao cắt.

“Không ích gì đâu, thuốc này rất bá đạo, hơn nữa Tuyết Huyên đã uống ít nhất cũng phải mấy ngày rồi, độc tính của đan dược đã đi sâu vào phủ tạng của cô ấy. Dược tính hóa thành vô số nguyên lực, những nguyên lực đó cơ thể của cô ấy không thể chịu nổi. Nguyên lực đang đánh phá gân mạch của cô ấy, khiến gân mạch nát hết. Nếu muốn giảm bớt sự đau đớn của cô ấy thì chỉ có hai cách, một là nối lại cường hóa gân mạch của cô ấy, hai là làm tan hết toàn bộ nguyên lực.”

Nguyệt Mộc Bạch cũng bó tay hết cách.

Trên thực tế, ông ta căn bản không tìm ra được Tuyết Huyên đã trúng loại độc gì.

“Không, nhất định còn có cách.” Tuyết trưởng lão không tuyệt vọng, ông ta bỗng nghĩ đến cái gì đó. “Đàn Nhất Chân Quân, trước đây ngươi không phải từng nói có người có thể chữa lành gân mạch bị đứt vụn ư? Nói mau, người đó hiện giờ ở đâu?”

Tuyết trưởng lão nhớ lại, đại khái là một khoảng thời gian trước đây.

Đàn Nhất Chân Quân vì “bán thuốc giả” mà bị một quản sự của ngoại môn báo đến chỗ Phong trưởng lão.

Sau việc đó, người đệ tử vì uống thuốc giả mà đứt hết gân mạch nghe nói đã được chữa khỏi rồi nên chuyện này mới bỏ qua.

Nếu gân mạch của đệ tử đó có thể chữa, thì gân mạch của con gái Tuyết Huyên dĩ nhiên cũng có thể chữa.

Trong Cô Nguyệt Hải lại có người có thể nối được gân mạch đã nát hết ư?

Tin tức này khiến Nguyệt Mộc Bạch cũng kinh ngạc.

Đàn Nhất Chân Quân bỗng chốc trở thành tiêu điểm, hắn mặt đầy sợ hãi nhìn Tuyết trưởng lão, rồi nhìn Nguyệt Mộc bạch, nhất thời không biết nên nói hay không.

“Đàn Nhất, bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói.”

Chưởng giáo Vô Nhai cũng quát tháo.

“Người đó, người đó chính là... chính là cô ấy!”

Đàn Nhất Chân Quân chỉ về phía một hướng nào đó.

Xẹt, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía vị trí ngón tay chỉ hướng của Đàn Nhất Chân quân.

“Diệp Lăng Nguyệt?”

Mặt của Tuyết trưởng lão co mạnh, có thế nào cũng không ngờ được người có thể cứu chữa cho con gái sẽ là Diệp Lăng Nguyệt.

“Cô thật sự có thể chữa gân mạch bị đứt? Nếu có thể chữa còn không qua đây xem thử.”

“Ha, nói đùa à, trước tiên khoan nói tôi có thể chữa được hay không, dù là có thể chữa được thì tại sao tôi phải chữa?”

Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt.

Nguyệt Mộc Bạch đó cũng coi như là có chút bản lĩnh, nhìn một cái thì đã thấy được bệnh trạng của Tuyết Huyên.

Đan dược là được dung hợp máu của Tiểu Chi Ước để luyện chế, có thành phần cuồng hóa, căn bản không có thuốc nào giải được.

Chữa gân mạch cũng chỉ có thể giúp Tuyết Huyên giữ được tính mạng mà thôi, nhưng tu vi của cô ta thì không giữ được.

Tất cả việc này sớm đã được tính sẵn lúc Diệp Lăng Nguyệt đưa đan dược rồi.

Mã Chiêu cũng được, Hồng Minh Nguyệt cũng được, còn có cả Tuyết Huyên, họ đều phải trả cái giá tương ứng cho tất cả những gì bản thân họ đã làm.

“Diệp Lăng Nguyệt, bổn trưởng lão nói lại lần nữa, cô chữa hay là không chữa? Nếu cô không chữa thì đừng trách lão phu không khách khí.”

Tuyết trưởng lão thẹn quá hóa giận, trước giờ chưa có một đệ tử nào dám dùng giọng điệu như vậy nói với ông ta, chưa kể Diệp Lăng Nguyệt còn là một tạp dịch.

Tuyết trưởng lão mới nói xong, Đế Tân đứng lên chặn trước người của Diệp Lăng Nguyệt.

“Lão thất phu, cô gái giặt đồ của ta nói rồi, cô ấy không muốn chữa. Việc cô ấy không muốn làm thì không ai có thể làm khó cô ấy.”

Dưới đất, Tuyết Huyên hơi thở đã rất yếu, cả người chỉ còn chút hơi tàn.

“Chưởng giáo, Đế Tân là đệ tử của người, mong người ra mặt khuyên giải.”

Nguyệt Mộc Bạch thấy Đế Tân không chút nhân nhượng thì nhìn chưởng giáo Vô Nhai một cái.

Chưởng giáo Vô Nhai thở dài một tiếng, ông ấy cũng biết Diệp Lăng Nguyệt không chịu chữa cho Tuyết Huyên là vì chuyện của Mộc Sảng trước đó.

Theo lý mà nói, cô ấy làm như vậy cũng không có gì đáng trách, chỉ là Tuyết Huyên dù gì cũng là con gái của Tuyết trưởng lão, nếu không cứu thì sau này Tuyết trưởng lão chắc chắn sẽ không chịu để yên.

“Đế Tân, con đứng sang một bên.” Chưởng giáo Vô Nhai nói xong, phất tay áo một cái, Đế Tân chỉ cảm thấy một luồng nguyên lực phả vào mặt.

Diệp Lăng Nguyệt ở phía sau không muốn hai sư đồ Đế Tân khó xử nên bước tới trước, đứng ra từ phía sau người Đế Tân.

“Cô gái giặt đồ!”

Đế Tân đang muốn nói nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại giơ tay chặn lời của Đế Tân.

“Vừa nãy ta đã nói rồi, ta không muốn chữa thì sẽ không chữa, bất kỳ ai đều không thể cướng ép được ta.”

“Hay cho một câu cô không muốn chữa thì sẽ không chữa, Diệp Lăng Nguyệt, cô tưởng cô là ai mà dám hỗn xược như vậy.”

Nguyệt Mộc bạch nổi giận, quanh người bao phủ một ngọn lửa màu tím khí thế đáng sợ.

Ngọn lửa đó lao rít về phía Diệp Lăng Nguyệt.