Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1052: Đánh chó không nể mặt chủ




Mã Chiêu vốn dĩ là đã nghĩ cách mua chuộc những tạp dịch ngoại môn, chờ đến khi Đấu Đồng Cấp vừa bắt đầu thì cùng đánh gọng kìm Diệp Lăng Nguyệt và Hoàng Tuấn, khiến họ bị loại từ vòng thứ nhất.

Hắn vốn cho rằng Phi Nguyệt cũng sẽ đồng ý với hắn, ai ngờ nàng ta đưa ra ý kiến khác vào lúc này.

“Không, Mã sư huynh, ta lại cho rằng nên để Diệp Lăng Nguyệt và đồng đội của nàng ta vào vòng hai, tốt nhất là để họ vào vòng ba.”

Hồng Minh Nguyệt đứng bên cạnh nghe thấy, cười rồi nói.

“Phi Nguyệt sư muội, lời này của muội là có ý gì? Lẽ nào muội muốn giúp Diệp Lăng Nguyệt đó vào mười người đứng đầu?”

Mã Chiêu nói với vẻ không vui.

Hắn là người của Tuyết Phong, Diệp Lăng Nguyệt xỉ nhục sư phụ của hắn, lại từng cãi nhau với hắn nên dĩ nhiên hắn không vừa ý Phi Nguyệt giúp Diệp Lăng Nguyệt.

“Huynh nghĩ đi đâu rồi, muội chỉ là cảm thấy vòng thứ nhất bị loại thì nhiều lắm cũng chỉ bị thương nhẹ. Nhưng nếu để họ vào tỉ thí đến vòng sau, đưa họ lên càng cao thì đến khi họ bị đánh bại tốt nhất là cách mười người đứng đầu một bước. Lúc đó, để họ nếm thử mùi vị ngã từ trên cao xuống, thịt nát xương tan thì chắc chắn càng hả hê lòng người.”

Phi Nguyệt nói một tràng bên tai của Mã Chiêu.

Mã Chiêu nghe thì trước hết là ngẩn người, nhưng sau đó thì cười lớn lên.

“Vẫn là Phi Nguyệt muội thông minh, muội nói quả không sai, đối đãi với mấy tên tạp dịch ngoan cường tựa như loài giun dế đó thì sự giáo huấn thông thường vẫn chưa đủ. Chỉ trục xuất họ ra khỏi Cô Nguyệt Hải thì quá hời cho họ rồi, nếu có thể đánh chết họ trong cuộc tỉ thí hoặc là đánh trọng thương thì tốt hơn nhiều.”

“Không sao, việc này Mã sư huynh nếu yên tâm thì cứ giao cho muội xử lý, muội bảo đảm kết cục cuối cùng của Diệp Lăng Nguyệt và tên tạp dịch Hoàng Tuấn đó sẽ vô cùng thảm thương.”

Trong mắt Hồng Minh Nguyệt lóe lên vẻ thâm độc.

Nàng ta đợi ngày này đã quá lâu rồi.

Sau khi trải qua sóng gió của tạp dịch, thi đấu môn phái cuối cùng đã được tổ chức.

Thi đấu môn phái lần này, cũng vì nhiều nguyên nhân nên sau đó trở thành một lần thi đấu có ý nghĩa đặc biệt trong lịch sử Cô Nguyệt Hải.

Diệp Lăng Nguyệt lần đầu tiên tham gia nên cũng không biết gì về thi đấu môn phái, may mà Hùng quản sự đã thu thập nhiều tư liệu của các cuộc thi đấu trước kia, giúp Diệp Lăng Nguyệt và Hoàng Tuấn được bổ túc một phen.

Diệp Lăng Nguyệt nhờ thế cũng biết được thi đấu môn phái tổng cộng tổ chức ba ngày.

Ngày đầu tiên được gọi là Đấu Đồng Cấp, nghĩa là đọ sức hỗn chiến giữa các tuyển thủ cùng cấp bậc.

Khi Đấu Đồng Cấp, tạp dịch đấu với tạp dịch, đệ tử ngoại môn đấu với nhau, đệ tử nội môn đấu với nhau.

Năm mươi người đứng đầu của Đấu Đồng Cấp giành chiến thắng cuối cùng có thể vào Đấu Vượt Cấp của vòng thứ hai.

Đấu Vượt Cấp bắt đầu sẽ không phân ra nội hay ngoại môn hoặc tạp dịch nữa, mà là tiến hành rút thăm đấu theo nhóm, ba người xếp hạng đầu mỗi nhóm của đấu theo nhóm sẽ vào Đấu Thập Cường (1) vòng thứ ba cuối cùng.

Một ngày trước khi thi đấu bắt đầu, trên võ đài ngoại môn của Cô Nguyệt Hải đã xây dựng một lôi đài tạm thời.

Sáng sớm hôm đó, Diệp Lăng Nguyệt mới vừa đến Dã Luyện Đường thì bị Hoàng Tuấn kéo đến võ đài.

“Hoàng Tuấn, tiểu tử ngươi đi gấp như vậy làm gì.”

Diệp Lăng Nguyệt thắc mắc, cuộc so tài buổi trưa mới bắt đầu, lúc này mới là buổi sáng nên Hoàng Tuấn có phần quá sốt ruột rồi.

“Nếu đi muộn thì ngay cả chỗ đứng chúng ta cũng không có đâu.”

Hoàng Tuấn kéo Diệp Lăng Nguyệt cùng mấy tạp dịch của Dã Luyện Đường đến võ đài.

Diệp Lăng Nguyệt vừa đến võ đài mới biết Hoàng Tuấn tại sao lại nôn nóng như vậy.

Thì ra toàn bộ võ đài giờ đã là một biển người, xung quanh đều là đầu người chen chúc nhau.

Đám đông đến tham gia thi đấu, đến xem thi đấu đó đã vây chặt cả lôi đài, đám người Diệp Lăng Nguyệt muốn tranh được một vị trí tốt để xem cũng trở nên rất khó khăn.

May là những ngày này, vì Diệp Lăng Nguyệt đã tiếp nhận kinh doanh của Hoa Phong nên Dã Luyện Đường đã tích lũy một số linh thạch.

Hùng quản sự dứt khoát cho mọi người nghỉ mấy ngày để cổ động trợ uy.

Người đông thì sức lớn, mười mấy tạp dịch cao to của Dã Luyện Đường cùng dùng sức thì cũng coi như đã chen được đến gần lôi đài.

Khi mọi người đang định tìm một nơi chờ đợi thi đấu thì một người tạp dịch nam đứng ở phía ngoài cùng bị người ta đẩy mạnh một cái, ngã nhào xuống đất.

“Cũng không xem thử thân phận của bản thân, vị trí này là chỗ các ngươi có thể đứng à?”

Thấy mấy đệ tử của Đàn Nhất Chân Quân ở Đan Lô chen chúc đi đến.

Vừa nhìn thấy Đàn Nhất Chân Quân dẫn đội thì đám đông có hơi tản ra.

“Tạp dịch thì nên cút đến nơi mà tạp dịch nên ở.” Đàn Nhất Chân Quân nhìn đám người Diệp Lăng Nguyệt một cái.

Đặc biệt là khi thấy khuôn mặt Diệp Lăng Nguyệt trong hai năm nay càng trở nên xinh đẹp thì mấy ngón tay gãy ở tay phải của Đàn Nhất Chân Quân lại đau âm ỷ.

Lời nói của Đàn Nhất Chân Quân vừa dứt thì trên mông bỗng bị đạp một cước, hắn không đề phòng nên tứ chi chạm xuống đất, tư thế như cẩu đang ăn phân.

“Ai! Là kẻ nào dám đá bổn Chân Quân.”

“Là tiểu gia ta đá ngươi đấy. Ngươi từ đâu đến thì cút về nơi đó, cứ sủa loạn khắp nơi, ai không biết còn tưởng trong Cô Nguyệt Hải bọn ta đã nuôi một con chó hoang đấy.”

Đàn Nhất Chân Quân vừa nhìn rõ người đến thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy Tiểu Đế Tân đi tới cùng với các sư huynh sư tỷ.

Đàn Nhất Chân Quân ở ngoại môn cũng coi là có chút máu mặt, nhưng trước mặt đệ tử nội môn mà đặc biệt đối phương là đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai thì hắn không dám đụng vào.

Lúc này, Mã Chiêu, Tuyết Huyên của Tuyết Phong và đám người Phi Nguyệt của Nguyệt Phong cũng dắt tay nhau đến.

Đàn Nhất Chân Quân thường ngày vốn dĩ là dựa dẫm vào Tuyết Phong nên thấy đám người Mã Chiêu thì hắn giống như gặp được người giúp đỡ vậy, vội vàng bò dậy đi qua đó.

“Đế Tân sư đệ, lời này của đệ không đúng rồi, Đàn Nhất Chân Quân tốt xấu gì cũng là quản sự ngoại môn, sao đệ có thể nói năng không lễ độ.” Mã Chiêu nhíu mày, rất không thích cách làm của Tiểu Đế Tân.

“Tiểu Lục à, cái gọi là đánh chó còn phải xem mặt chủ, chủ nhân của chó đã ra rồi, chúng ta cũng đừng tranh cãi nữa.”

Tần Tiểu Xuyên cười nhạt nhẽo hai tiếng.

Khiến cho Đàn Nhất Chân Quân tức đến nỗi mắt trợn ngược, nhưng vẫn không dám nổi giận.

“Được rồi, mấy vị sư huynh sư đệ, thi đấu sắp bắt đầu rồi nên đừng để ảnh hưởng hòa khí.”

Hồng Minh Nguyệt thấy tình hình thì lườm Diệp Lăng Nguyệt một cái, trong lòng cười thầm nói, Diệp Lăng Nguyệt, ta lại muốn xem thử người đàn ông của ngươi có thể bảo vệ ngươi đến lúc nào. Trên lôi đài, ta phải cho các ngươi có bản lĩnh lên đài nhưng không có bản lĩnh đi xuống.

Diệp Lăng Nguyệt và cô gái đứng sau lưng Tuyết Huyên nhìn nhau, hai bên hiểu ngầm trong lòng.

Nữ đệ tử của Nguyệt Phong vừa xuất hiện thì đám đông xôn xao, các đệ tử nam ở trong ngoại môn lúc nhìn thấy Phi Nguyệt với phong thái yểu điệu, dịu dàng rung động lòng người đều nhìn đến nỗi ngẩn tò te.

Mã Chiêu thấy những nam nhân đó ai cũng giống như dán mắt lên người Phi Nguyệt thì mặt đầy kiêu ngạo, trong lòng thầm nghĩ không hổ là người phụ nữ mà hắn thích.

Tuyết Huyên thấy vậy bèn liếc nhìn mấy cái trong đám đông, sau khi nhìn thấy mấy nữ đệ tử mặt đầy căm hận như nàng ta thì sắc mặt mới có hơi dịu lại, Tuyết Huyên âm thầm nhìn Hồng Minh Nguyệt một cái, trong lòng cũng đang trông mong thi đấu bắt đầu nhanh một chút.

***

(1) Đấu Thập Cường: vòng đấu của mười người mạnh nhất