Edit & Dịch: Emily Ton.
Phượng Vũ cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy Thu Linh đang dậm chân, liên tục thét lên gọi nàng.
Bởi vì nàng đã bay lên cao, nên chỉ có thể nhìn từ xa.
Phượng Vũ còn có thể nhìn thấy trên quan đạo cách đó không xa, một đội kỵ binh đang nhanh chóng rong ruổi!
Chỉ là, khi Phượng Vũ nhìn đến hình bóng quen thuộc trên lưng ngựa kia, đôi mắt nàng lại trừng rất lớn!
Người cầm đầu chính là Phượng Diệc Nhiên! đại thiếu gia Phượng gia! Theo sát sau đó là bào muội hắn, Phượng Lưu! Phía sau nàng ta chính là hộ vệ Phượng gia.
Phượng Diệc Nhiên, Phượng Lưu! Hai người này đều không dễ đối phó, một kẻ âm hiểm dối trá, một kẻ điêu ngoa tùy hứng.
Phượng Vũ nhớ tới mỹ nhân nương trong nhà chỉ biết khóc và thân đệ đệ đơn thuần non nớt ngốc nghếch...... một búng máu lập tức nghẹn ở ngực!
Nàng bị Hỏa Vân Cự Ưng ngậm đi, mỹ nhân nương và tiểu đệ đệ của nàng nên làm sao bây giờ?!
Bọn họ làm thế nào để ứng phó với Phượng Diệc Nhiên âm hiểm xảo trá, Phượng Lưu điêu ngoa tùy hứng?!
Ngay thời điểm này, người phía dưới nhìn Hỏa Vân Cự Ưng ngậm vị cô nương tầm thường với khuôn mặt bình thường càng lúc càng xa, tất cả đều ngốc một vòng......
Phong Tầm cũng ngốc......
Trong lòng hắn lặng yên hộc máu thay cho tiểu cô nương trông bình thường kia.
Thật là lắm xui xẻo?
Rõ ràng, người đầu tiên cảnh báo là nàng, người đầu tiên muốn xoay người chạy cũng là nàng, nhưng Hỏa Vân Cự Ưng đã đặc biệt chọn nàng để khi dễ, chỉ có thể nói, vận khí này thật sự là......
Nếu hắn là tiểu cô nương kia mà nói, lúc này phỏng chừng sớm đã phun ra một búng máu, đúng không?
Phong Tầm nhìn Thu Linh gần như ngất xỉu, vỗ vỗ đầu vài gầy của nàng: "Ài, tiểu nha đầu, bộ dáng chủ tử nhà ngươi tay trói gà không chặt, lúc này nhất định là chết thật rồi, ngươi cũng đừng hy vọng xa vời nàng có thể sống sót quay lại, hãy nén bi thương và chấp nhận số phận. Đúng rồi, nếu ngươi thật sự không có nơi nào để đi, nể tình chúng ta ngồi cùng một bàn, bổn thiếu mời ngươi một bữa cơm thì như thế nào?"
"Ngươi, lăn!" Thu Linh tức giận dậm chân: "Tiểu thư nhà ta rất lợi hại! Thiên hạ này không gì có thể làm khó nàng! Nàng nhất định sẽ bình yên vô sự!"
Những cô nương vây xem đều bị dọa đến nỗi choáng váng, các nàng sôi nổi vỗ ngực, trong lòng còn sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy may mắn. May mắn thay, người bị bắt đi không phải là các nàng.
Trong khi đó, Quân Lâm Uyên cũng đã đổi hướng, phóng theo hướng Hỏa Vân Cự Ưng!
"Thiên a! Các ngươi nhìn kìa, Thái Tử điện hạ! Hắn đuổi theo Hỏa Vân Cự Ưng!"
"Thật là hâm mộ vị tiểu cô nương bình thường kia! Nếu như ta bị Hỏa Vân Cự Ưng ngậm đi thì tốt rồi! Sau đó có thể tiếp cận và gần gũi Thái Tử điện hạ!"
"Không chỉ có thể gần gũi nhìn rõ ràng Thái Tử điện hạ, hơn nữa nếu được Thái Tử điện hạ cứu thì chính là anh hùng cứu mỹ nhân, vừa lúc có thể lấy thân báo đáp!!"
"Đúng vậy, vì sao Hỏa Vân Cự Ưng lại không bắt ta? Vị tiểu cô nương bình thường kia cũng thật là, sao nàng ấy lại chạy ở phía trước! Nếu không, người bị bắt đi chính là ta!"
"Cô nương kia nhất định là cố ý! Trông có vẻ bình thường, nhưng thật là xảo quyệt, nàng ấy chính là cố ý!"
Thu Linh thật sự tức giận khiến cả người phát run!
Những nữ nhân này...... những nữ nhân này...... chỉ vì muốn thấy mặt Thái Tử điện hạ, ngay cả mệnh cũng từ bỏ sao?! Đến nông nỗi này sao?!
Phong Tầm sờ sờ mũi, đối những nữ nhân có ý tưởng không muốn sống này, hắn thường xuyên đi theo bên người Quân Lâm Uyên nên đã quen với nó, rất quen với nó......
"Đừng tức giận, sẽ không tốt cho thân thể......" Phong Tầm đồng tình liếc mắt nhìn Thu Linh một cái, "Được rồi, nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi xui xẻo như vậy, bổn thiếu gia sẽ đích thân đi một chuyến tới rừng rậm Băng Phong Sâm. Nếu như có thể vớt được, ta sẽ vớt nàng ấy ra ngoài."
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Phong Tầm trước mắt đã biến mất không thấy.
Mà giờ phút này, Phượng Vũ đang bị treo ở trên răng nanh của Hỏa Vân Cự Ưng, giống như miếng thịt khô nhỏ đang bị phơi khô, tự do bay theo gió ——
Trong lòng nàng thật sự đã tan vỡ ——