Edit & Dịch: Emily Ton.
Hỏa Vân Cự Ưng, đột nhiên bạo rống một tiếng! Trời đất rung chuyển!
Thân thể nó nháy mắt hoá điên cuồng!
Ngay khi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào những cô nương đang nhiệt tình lớn mật, tự ném mình về phía Quân Lâm Uyên ——
Những chiếc răng nanh của Hỏa Vân Cự Ưng hiện ra, nháy mắt tiến về phía Phượng Vũ và tóm lấy nàng!
Cả người Phượng Vũ choáng váng!
"Mẹ nó!" Phượng Vũ thiếu chút nữa đã nhổ ra một búng máu!
Nàng cư nhiên bị Hỏa Vân Cự Ưng bắt được!
Cả người Phượng Vũ đều phát ngốc, sau khi phản ứng lại, nàng dùng sức đấm đánh thật mạnh vào Hỏa Vân Cự Ưng khổng lồ: "Thả ta xuống! Ngươi mau buông ta xuống! Vì sao lại muốn ngậm ta!"
Hỏa Vân Cự Ưng cười lạnh: "Hắn dẫm vào đầu lão tử, lão tử sẽ đoạt nữ nhân của hắn!"
Làm sao mà Phượng Vũ sẽ nghe không hiểu "hắn" là ai? Nhưng nghe thấy được nguyên nhân, nàng lại tức muốn hộc máu!
"Ta không phải!"
"Toàn bộ các ngươi đều phải!!!" Ánh mặt Hỏa Vân Cự Ưng dữ tợn, phi thường cố chấp, kiên quyết tin rằng điều đó là đúng!
Phượng Vũ: "...... Được, cho dù ta là nữ nhân của hắn, nhiều cô nương như vậy, vì sao ngươi cố tình chọn ta!" Dựa vào cái gì nàng chính là một kẻ xui xẻo nhất?
Hỏa Vân Cự Ưng cười lạnh: "Những nữ nhân đó quá điên cuồng, thật là đáng sợ, chỉ có ngươi thoạt nhìn dễ khi dễ nhất!"
Một búng máu dâng lên và mắc nghẹn nơi cổ họng Phượng Vũ: "......" Muội ngươi!
Vì vậy, chính là vì nàng không kích động điên cuồng đối Quân Lâm Uyên giống như những cô nương khác, nàng liền biến thành dễ khi dễ? Đây là loại logic gì!
Quân Lâm Uyên cũng bị những hành vi điên cuồng của các cô nương dọa một chút, tuy nhiên cũng chỉ ở trong nháy mắt mà thôi.
Giây tiếp theo, hắn nhấc thanh Tru Thiên Kiếm trong tay, lao nhanh về phía Hỏa Vân Cự Ưng!
Hỏa Vân Cự Ưng ôm lấy Phượng Vũ, bóp chặt cổ họng nàng, che ở trước mặt mình, uy hiếp về phía Quân Lâm Uyên: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng tới đây! Bằng không ta sẽ giết con tin!"
Phượng Vũ rất muốn chết! (Ý là tức muốn chết)
Quân Lâm Uyên là người lãnh khốc tuyệt tình, coi thường sinh tử, hắn sẽ bị uy hiếp? Vui đùa gì vậy!
"Uy uy uy, có nghe hay không, bảo ngươi đừng tới đây ngươi vẫn còn qua đây?!" Hỏa Vân Cự Ưng không ngừng lui về phía sau.
Khóe miệng Quân Lâm Uyên hiện lên một nụ cười lạnh, tầm mắt hắn từ đầu đến cuối đều không hề liếc mắt nhìn xem Phượng Vũ một cái, phảng phất trong mắt hắn, Phượng Vũ đơn thuần chỉ là một cọng lông trên người Hỏa Vân Cự Ưng!
Hỏa Vân Cự Ưng vừa thấy tình thế không đúng, lập tức trở nên luống cuống!
Giây tiếp theo, nó bắt đầu vỗ cánh giống như những đám mây, than vãn một tiếng, bùng nổ bay nhanh ra ngoài!
"Không cần!" Phượng Vũ cảm thấy cả người đều không tốt!
Hỏa Vân Cự Ưng đột nhiên ngậm mỏ lại, than vãn một tiếng rồi bay đi!
Bay đi!
Phượng Vũ chỉ cảm thấy trước mắt dần dần biến thành màu đen, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, bên tai là từng trận gió gào thét lạnh thấu xương!
Cúi đầu nhìn xuống, khoảng cách với mặt đất đã càng ngày càng cao......
Những người dưới mặt đất, tất cả thân ảnh đều trở nên thấp bé.
Nàng rốt cuộc ý thức được, thân hình nàng đang treo ở trên răng nanh của Hỏa Vân Cự Ưng, lại còn đang bị gió thổi lắc qua lắc lại!
"Ngươi ngươi ngươi ——" Phượng Vũ tức giận đến nỗi muốn tát một cái về phía Hỏa Vân Cự Ưng!
Nó cư nhiên bắt cóc nàng!
Hỏa Vân Cự Ưng cúi đầu, phát hiện trong mỏ của mình vẫn còn đang túm lấy tiểu cô nương, lập tức trở nên rất tức giận!
Tại sao nó còn mang theo gánh nặng này theo cùng? Chỉ cần buông lỏng lập tức sẽ quăng Phượng Vũ ra ngoài!
Phượng Vũ vội nắm lấy răng nanh của nó: "Ngươi muốn làm sao!"
Hiện tại ở độ cao này, nếu bị ném xuống chắc chắn sẽ chết người!
Hỏa Vân Cự Ưng không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Phượng Vũ: "Ngươi thật sự vô dụng, ngay cả khi làm con tin cũng không đảm đương nổi, ngươi còn có gì tốt?"
Phượng Vũ hít sâu một hơi! Cưỡng chế một ngụm tức giận trong lòng!
"Cho nên, ngươi đang đổ lỗi cho ta?"
Hỏa Vân Cự Ưng hừ lạnh: "Từ trước tới nay chưa từng thấy qua con tin thất bại như vậy, ngươi nói xem, bắt ngươi thì có ích lợi gì?"
Phượng Vũ: "......"
Không, muốn, nói, chuyện, cùng, ngươi!