Đột nhiên ----
Trên bình sứ màu trắng trong tay của Phượng Vũ, một tiếng phịch bay ra từ cao su nguyên sắc kia.
Cùng lúc đó-----
Một nắm bụi phấn trắng hướng về phía khuôn mặt của Ngự Minh Dạ bắn ra!
Haiz haiz haiz-----
Ngự Minh Dạ tránh không kịp, lập tức bị bắn đầy đầu đầy mặt.
Không phải hắn không cảnh giác, mà là hướng mà Phượng Vũ bây giờ đang ở quá tiện lợi, cũng khiến cho người khác trốn không kịp.
Trong lúc Ngự Minh Dạ chưa kịp phản ứng lại, Phượng Vũ đã đạp một cái vào mặt của Ngự Minh Dạ.
Ngự thiếu chủ đáng thương, khuôn mặt mỹ sắc thịnh thời đầy tà mị ấy, bị Phượng Vũ đá cho một cái dường như siêu vẹo rồi!
Cả người Ngự Minh Dạ đều ngơ ngẩn đấy rồi!
Phải biết rằng, ngần ấy năm! Từ nhỏ đến lớn!
Trước giờ luôn chỉ có Ngự Minh Dạ đi bắt nạt người khác!
Cho dù có đánh nhau với người khác bị thương cũng chưa bao bao giờ bị người khác đánh vào mặt!
Bởi vì ai cũng biết Ngự Minh Dạ coi trọng khuôn mặt ấy biết nhường nào.
Thế nhưng bây giờ------------
Khuôn mặt mỹ sắc thịnh thời này của hắn lại bị người khác đạp lên, hơn nữa là một cái đạp tàn nhẫn!
“Thiếu chủ” đại trưởng lão từ sau bay đến!
Trong lòng Phượng Vũ mạnh lên một cách kinh hãi!
Đại trưởng lão bên cạnh Ngự Minh Dạ? Hơn nữa tiếng bước chân, ngoài
vị đại trưởng lão này ra, đằng sau còn không ít người..... Quân Lâm Uyên và Phong Tầm chắc chắn cũng đang đi về phướng này!
Trong lòng Phượng Vũ liền lo lắng!
Nàng nhân lúc Ngự Minh Dạ đang lơ là, cơ thể di chuyển nhanh như tia
chớp, linh hoạt vặn eo từ trên tay của Ngự Minh Dạ, uốn lượn như cá bơi
nhảy vọt lên hướng về dòng sông rộng lớn!
Phù------
Ngự Minh Dạ lúc này mới hoàn hồn trở lại!
Haiz haiz haiz------
Hắn vừa ho vừa vuốt mặt!
Nhưng bột thuốc mà Phượng Vũ tung ra thật là độc, khiến hai mắt của
hắn đều sưng đỏ hết cả lên rồi, Ngự Minh Dạ nhìn không rõ những thứ
trước mắt, nhưng hắn nghe được những tiếng thở phù.
Không kịp để nghĩ nhiều, Ngự Minh Dạ cũng theo nhún người nhảy vọt xuống dòng sông lớn!
Đại trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền sốt ruột, ông ta giơ tay túm lấy Ngự Minh Dạ!
Nhưng Ngự Minh Dạ liền phủi tay đại trưởng lão ra: “ Đừng cản ta! Hôm nay ta nhất định phải đuổi theo được con nha đầu thối kia”.
Trong lòng Ngự Minh Dạ đó phải gọi là một cơn tức giận vô cùng.
Nha đầu thối này, xem ra rất sợ hãi, còn gọi hắn ta là tiểu ca ca,
kết quả thì sao? Đúng là một tâm địa cay độc! Cả đời Ngự Minh Dạ hắn
chưa từng bị ai lừa gạt bao giờ!
Nhưng Ngự Minh Dạ vừa xuống nước, thì biết rằng không xong rồi!
Cũng không biết nha đầu này hạ hắn loại độc gì, tung loại bột phấn
màu trắng vào mắt hắn ta, vừa gặp nước, mắt hắn liền đau đớn cay xè!
Đáng lẽ ra là mắt bị sưng, lúc này mắt sưng tấy lên rất nặng, vốn dĩ
không thể mở được mắt, lại thêm đôi chân không ngừng chảy máu và nội
thương cũng bị rách ra........ Ngự Minh Dạ liền kêu lên oa oa!
Hắn mặc kệ những vết thương trên cơ thể, như tên bắn hướng về phía Phượng Vũ!
Phượng Vũ nhìn thấy tốc độ xông tới của Ngự Minh Dạ, trong lòng có
chút bất ngờ, nàng giơ tay lên, đập vào đầu hắn bằng một cái bình sứ
bằng ngọc màu trắng: “ Chất lỏng của tiên linh quả, chính là ngươi muốn
cái này đúng không? Đem đi đi”
Lúc mà cái bình ngọc trắng bị đập vào trán của Ngự Minh Dạ, trong
lòng Ngự Minh Dạ đã có bóng mờ rồi, hắn theo bản năng tránh né.
Nhưng Phượng Vũ lại nhân cơ hội này, lập tức trầm mình xuống đáy sông.
Trên mặt sông, không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa.
Mà vào cái lúc này, Quân Lâm Uyên dẫn một đoàn người đuổi đến.
“Ngự Minh Dạ!” Phong Tầm nhìn thấy Phong Tiểu Ngũ trầm mình xuống
nước, nhìn thấy Ngự Minh Dạ còn phải xông lên, tức đến nỗi hai mắt đỏ
ngàu, tiềng phẫn nộ gầm gừ: “Ngự Minh Dạ! Ngươi hại chết Tiểu Ngũ nhà ta rồi! Ta liều mạng với ngươi!”