Thần Y Hoàng Hậu

Chương 29: Vì sao lại không cắn nàng ta!




Nhưng, Mộc Dao tiên tử đoán trúng đoạn mở đầu, lại không có đoán đúng kết quả.

Ngay khi nàng ta đẩy Phượng Vũ, tay phải Phượng Vũ lại như quỷ mị xuất thủ, một tay níu lại tay của nàng ta!

Mộc Dao tiên tử còn không có kịp phản ứng, Phượng Vũ đã một cái xoay một vòng tròn đẹp mắt, vang một tiếng "bang", nàng cùng Mộc Dao tiên tử hai người cùng rơi xuống giữa đàn sói, bị bọn chúng bao vây!

Mặc dù Mộc Dao tiên tử có linh khí, hơn nữa còn là Linh Sư cấp năm, nhưng Phượng Vũ vẫn hơn ở sự thông minh, linh hoạt, hơn nữa còn khéo léo, nàng dựa vào hoàn toàn là thực lực của thân thể.

Thật ra, Phượng Vũ đáng lẽ có thể trở tay đem Mộc Dao tiên tử ném vào đàn sói, còn nàng thì mượn lực leo lên cây, và có thể thoát ra.

Nhưng là nàng không thể làm như vậy.

Bởi vì Huyền Dịch một mực dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.

Mộc Dao tiên tử trong lòng hận muốn chết, nàng ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Phượng Vũ! Một tiểu nha đầu mà dám hãm hại nàng!

Thế nhưng, không đợi Mộc Dao tiên tử mắng ra miệng, Phượng Vũ đã lên tiếng kêu rên liên hồi: "Mộc Dao tiên tử, chính ngươi còn không chạy thoát khỏi đàn sói, tại sao muốn đẩy ta vào giữa đàn sói cơ chứ? A! Cứu mạng a cứu mạng a cứu mạng a —— "

Phượng Vũ kia tinh tế dùng thân thể yếu ớt thất kinh lăn qua lăn lại trên mặt đất, nhìn thảm hại vô cùng.

Mộc Dao tiên tử nghĩ cách giải thích, thế nhưng nàng không có thời gian lên tiếng, bởi vì cơ hồ tất cả Hắc Diệu Lang đều đang lao về phía nàng!

Mộc Dao tiên tử tức giận đến suýt chút phun ra một ngụm máu!

Vì cái gì?

Vì cái gì mà nàng phải cùng nha đầu xấu xa kia cùng ngã xuống giữa đàn sói, cuối cùng hai mươi, ba mươi con sói Hắc Diệu da lông tỏa sáng tráng kiện tàn bạo chỉ nhìn nhằm vào nàng mà công kích?

Dựa vào cái gì mà răng nanh sắc nhọn của chúng cũng chỉ nhắm nàng cắn xé? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?

Càng làm cho Mộc Dao hiện tại muốn thổ huyết chính là, nha đầu xấu xa kia đang thất kinh lăn lộn trên mặt đất lớn tiếng kêu gọi cứu mạng!

Cứu mạng cái đầu của ngươi ý, mặc dù ngươi cũng ở giữa vòng vây của đàn sói, nhưng căn bản không có một con Hắc Diệu Lang để ý đến ngươi? Chúng toàn lao về phía ta, toàn đến cắn ta!

Mộc Dao tiên tử muốn khóc... Sao lại như vậy?

Phượng Vũ đương nhiên biết lí do vì sao.

Bởi vì trên người nàng có thuốc chuyên môn đối phó Hắc Diệu Lang, thời điểm nàng ngã vào giữa bầy sói, nàng liền bôi lên cánh tay thuốc đuổi sói, đó là mùi vị mà đàn sói cực kì ghét, cho nên bọn chúng đối Phượng Vũ hoàn toàn là cung kính mà tránh xa.

Thế nhưng Mộc Dao tiên tử không biết, nàng bị đàn sói ép sắp phát điên rồi.

Quần áo của nàng bị xé nát, hai chân của nàng bị cắn ra từng lỗ hổng, tóc tai của nàng lộn xộn giống như người điên... Hình dạng như vậy muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm... Quả thực lúc này vô cùng giống một bà điên.

Nàng một bên liều mạng ngăn cản Hắc Diệu Lang cắn xé, một bên nghẹn ngào khóc thành tiếng: "Vì sao tất cả đều muốn cắn ta, vì cái gì không đi cắn cô ta chứ, các ngươi vì cái gì đều đến cắn ta, huhu ~~ " Mà giờ khắc này, Phong Tầm cùng Huyền Dịch đã giải quyết tuyệt đại đa số Hắc Diệu Lang, số Hắc Diệu Lang còn lại cảm thấy tình hình không chiếm thế thượng phong, lúc này quay đầu rời đi.

"Ngươi không sao chứ?" Phong Tầm buồn cười nhìn Phượng Vũ yếu ớt đang duỗi thẳng hai chân mà không ngừng lăn lộn, trong miệng lớn tiếng hô hào không được cắn ta không được cắn ta, tức giận nói: "Đừng kêu nữa, Hắc Diệu Lang đều đã chạy hết rồi."

Phượng Vũ lúc này mới mở to mắt, ngồi bật dậy, tỏ vẻ ngạc nhiên:"Không có chuyện gì sao? Không có chuyện gì sao? Trời ạ! May mà ta không có chết!"

Mộc Dao tiên tử đến kêu cũng không kêu lên nổi, nàng toàn thân đều là những vết thương, mình đầy thương tích, máu me đầm đìa, đầu tóc như một cái ổ gà, cả người đơ lại... Cảnh tượng quả thực thê thảm vô cùng.