Phong Tầm miệng không ngừng nói, hắn vừa chăm sóc
Phượng Vũ, vừa tào lao nói: "Lúc ấy Phượng Vũ đã thích Quân lão đại rồi, có một lần còn cố ý chờ ở cửa học viện đế quốc, chờ chúng ta đi ra, sau đó nàng mới ngập ngừng e thẹn xấu hổ bước đến, đưa khối Tam Sinh Thạch
rồi chạy, ha ha ha —— "
Phượng Vũ: "..." Hiểu lầm! Hiểu lầm lớn rồi!
Chuyện đưa Tam Sinh Thạch là không sai, khi ấy là nàng giúp Triều Ca
cô nương tặng hắn, nàng cũng đã nói rõ như vậy, tại sao lại bị cho rằng
là nàng tặng?
Chẳng lẽ bởi vì lúc ấy Phong Tầm cùng đám người kia cười to quá, tiếng cười át mất lời nói của nàng?
Hơn nữa, nàng nào có ngập ngừng e thẹn xấu hổ đâu cơ chứ? Lúc ấy nàng không ngừng luyện tập Phượng Hoàng vũ bộ do mỹ nhân sư phụ dạy, hai
chân đều là vết thương, sao có thể đi nhanh được?
Phong Tầm vừa cười vừa nói, cúi đầu xuống lại phát hiện Phượng Vũ
đang cau mày nắm chặt nắm đấm, hết sức hiếu kỳ: "Tiểu nha đầu, sao ngươi căng thẳng thế? Có phải ngươi yêu Quân lão đại của chúng ta rồi, nên
mới ghen đúng không? Ngươi yên tâm, Quân lão đại và Phượng Vũ đã từ hôn, hiện tại bọn họ không còn quan hệ gì nữa rồi."
Phượng Vũ suýt chút nữa bị sặc nước miếng!
Quân Lâm Uyên? Làm ơn, cái tên này xin đừng nhắc đến có được không?
Phượng Vũ vội vàng xua tay:"Không có không có, ta sẽ không thích Quân lão đạị của các người đâu, tuyệt đối sẽ không —— bịch —— " Phượng Vũ
vội vã giải thích, tay khua mạnh quá khiến những chiếc ly hổ phachs trên bàn ăn đế cao bị bàn tay thon thả của nàng làm đổ, Phượng Vũ vội vàng
đưa tay đỡ, kết quả cái trán bịch một tiếng đập vào góc bàn, vì quá đau
nước mắt nàng trong nháy mắt tuôn ra ——
Sự việc xảy ra quá nhanh... Nhanh tới mức tất cả mọi người đều phản ứng không kịp.
Phong Tầm: "..."
Huyền Dịch: "..."
Mộc Dao: "..."
Quân Lâm Uyên ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú thâm thúy, ánh mắt của hắn tĩnh mịch nhìn Phượng Vũ một chút, bạc tình bạc nghĩa khẽ mở môi:
"Không hề từ hôn."
Trong lúc nhất thời, mọi người còn không có kịp phản ứng, bỗng nhiên, Phong Tầm vỗ mạnh một cái xuống bàn, hắn trừng mắt nhìn Quân Lâm Uyên:
"Quân lão đại, ngươi mới vừa nói cái gì? Không từ hôn?! Ngươi và Phượng Vũ không từ hôn?!"
Quân Lâm Uyên ừ một tiếng.
"Không thể như thế được!" Phong Tầm kích động, "Sao lại không từ hôn? Lúc ấy chẳng phải các ngươi từ hôn sao?"
"Chưa ký tên." Con ngươi Quân Lâm Uyên thanh tịnh như nước, đáy mắt thâm thúy, thanh âm thanh nhạt như nước.
Bất cứ lúc nào chỗ nào, hắn đều khiến cho người ta cảm thấy sự cao quý, uy nghiêm, không ai dám tiến lại gần.
Phượng Vũ đầu óc quay cuồng, mơ hồ.
Từ hôn nhưng vẫn chưa ký tên? Có ý gì vậy? Nàng vẫn là vị hôn thê của Quân Lâm Uyên? Ôi trời~ Không thể nào?!
Phượng Vũ kinh ngạc mở to mắt, hận không thể xông lên túm lấy cổ áo
Quân Lâm Uyên mà dày xéo hắn, vì cái gì vì cái gì vì cái gì chứ!
Phong Tầm cả người đều kích động.
"Là ngươi cuối cùng không ký tên? Oa!" Phong Tầm giống như là phát
hiện ra một thế giới mới, vỗ mạnh một cái xuống bàn: "Quân lão đại! Đừng nói với ta, ngươi thực sự thích Phượng Vũ nhé?! Ngươi thực sự bởi vì
thích Phượng Vũ, nên mới không ký tên?! Đúng không đúng không? Haizz
tại sao ta lại không phát hiện kẻ lạnh lùng như ngươi đã yêu Phượng Vũ
cơ chứ?! Trời ơi! "
Huyền Dịch mở to hai mắt nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên!
Mộc Dao tiên tử mở to hai mắt nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên!
Mộc Dao đến giờ mới kịp phản ứng, lúc này mới lớn tiếng nói: "Sao có
thể chứ? Thái tử điện hạ tuyệt đối sẽ không thích Phượng Vũ, cô ta chỉ
là một phế nhân thôi mà."