Thần Y Độc Phi

Chương 84: Ngươi muốn làm gì




Tiên Nhã lâu là một tòa tửu lâu, cũng là chỗ đặc biệt trong kinh thành.

Nói nó đặc biệt, chủ yếu là đặc biệt ở nơi được xây dựng.

Có một cái hồ ở giữa lòng kinh thành, luôn là chỗ những nhã sĩ cảm thấy hứng thú. Mỗi đêm lại có rất nhiều người sẽ chơi thuyền trên mặt hồ, xướng lên một khúc đàn, uống một chén trà xanh, chiết phiến trong tay lay động, các tỷ muội ăn mặc trang điểm lộng lẫy, không kém nhau là bao.

Mà ở giữa tâm hồ, có một tòa kiến trúc trên mặt hồ, là nơi giá trị nhất kinh thành, đồ ăn ngon nhất, là tửu lâu đứng vị trí đầu tiên, chính là Tiên Nhã lâu.

Các thực khách đến ăn cơm ở Tiên Nhã lâu, đều phải ở bên hồ mượn một chiếc thuyền nhỏ, để thuyền phu đưa đến cửa tửu lâu, ăn xong lại mượn chiếc thuyền nhỏ trở về.

Ba người Phượng Vũ hành cũng đến như thế này.

Hiển nhiên Hoàng Tuyền thập phần quen thuộc Tiên Nhã lâu, khi còn ở trên thuyền liền chỉ vào một chỗ giải thích với Phượng Vũ Hành: “Cửu điện hạ lúc năm tuổi mở ra để chơi, không nghĩ lúc mở ra lại bắt đầu có tên tuổi. Trong kinh cho dù là quý công tử hay tiểu thư, có thể đến Tiên Nhã lâu ăn cơm đã là vẻ vang rồi. Trước kia chỉ là một tòa nhã gian khó đặt trước, nay ngay cả phòng ăn cũng không dễ dàng đặt trước.” 

Thanh Ngọc nghe xong cứng lưỡi: “Người mời tiểu thư chúng ta đến đây rốt cuộc là ai?” Nàng ở dưới Ngự vương phủ sau mới đến Phượng gia, ấn tượng đối với điện hạ trong miệng Hoàng Tuyền rất mơ hồ.

Hoàng Tuyền cười hì hì nói: “Dĩ nhiên là chủ nhân lâu này.” Đang nói, thuyền cập vào bờ.

Trong tửu lâu lập tức có người tiến lên đón khách, thấy đi lên là ba vị cô nương, tiểu nhị liền hỏi: “Ba vị đã đặt bàn trước chưa?”

Một quyền của Hoàng Tuyền chào hỏi: “Ta tới đây còn phải đặt bàn trước?”

Tiểu nhị sửng sốt, rất nhanh đã nhận ra Hoàng Tuyền: “Ô! Là Hoàng Tuyền cô nương.”

Không chờ hắn nhiều lời, trong Tiên Nhã lâu, một nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi ăn mặc đẹp đế thong thả bước ra, gật đầu với Hoàng Tuyền trước, sau đó thi lễ với Phượng Vũ Hành: “Vương phi." Lại nghiên thân dùng †a ra hiệu: “Mời vào bên trong, Vương gia ở lầu ba.”

Phượng Vũ Hành vốn không quen cách xưng hô này, nhưng đôi khi Vong Xuyên và Hoàng Tuyền lại gọi như vậy, nàng cũng không thấy quá đột ngột. Chỉ là lúc vừa nghe đến người nọ ở lầu ba, một tiếng gọi Vương phi đã làm nàng đỏ mặt một chút.

Hoàng Tuyền luôn hi hi ha ha đi lên lầu cũng nghiêm †úc xuống, khiến cho Thanh Ngọc đi theo cũng khẩn trương.

Mãi cho đến khi chưởng quầy tự dẫn ba người đến trước cửa một nhã gian trên lầu ba, Phượng Vũ Hành thấy Bạch Trạch.Nàng bất giác giật giật lông mày, nhớ lúc trước gặp gỡ ở trong thâm sơn, đóa tử liên kia luôn ở trong đầu nàng không chịu tan đi lại rõ ràng vài phần.

Chưởng quầy giao ba người cho Bạch Trạch, rồi một mình xuống lầu, Bạch Trạch nhếch môi nở một nụ cười với Phượng Vũ Hành, không nói gì, làm Phượng Vũ Hành tức giận đến nỗi muốn đem ánh mắt khoét thủng hắn.

Cuối cùng Bạch Trạch này vẫn còn nhớ đến chính sự, chốc lát đã thu hồi khuôn mặt tươi cười, thân quay ngược lại đẩy cửa ra, nói vào bên trong: “Chủ tử, người ngài chờ đã tới.” Sau đó dùng ta ra hiệu với Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền liền lôi kéo Thanh Ngọc cùng rời đi theo Bạch Trạch.

Mới đầu Thanh Ngọc còn lo lắng, Phượng Vũ Hành đã gật đầu nhẹ với nàng, lúc này tiểu nha đầu mới không cam lòng đi theo Hoàng Tuyền.

Mà chính Phượng Vũ Hành, đứng im trước cửa phòng, hơn nửa ngày cũng chưa dám bước vào.

Hai người một ở trong, một ở ngoài cửa, tựa như bị ghim chặt ở bàn chân, ai cũng không nói, bên trong không được, bên ngoài không đi vào, cứ giằng co như vậy mất chừng một nén hương. 

Rốt cuộc người nọ bên trong bất đắc dĩ thở dài: “Chân ta bất tiện, ngươi không thể để ta đi qua tự mình mời ngươi vào.”

Lúc này nàng mới hồi phục tỉnh thần, một câu “Chân bất tiện" kia, lại làm tâm nàng bóp chặt vài cái.

Phượng Vũ Hành từng tưởng tượng những trường hợp khi hai người gặp nhau, một lần nàng cho rằng mình nhất định phải truy vấn chân hắn rốt cuộc là bị thương trong tay ai, sau đó nhớ kỹ tên kẻ thù, tương lai nhất định phải giúp hắn báo thù.

Trước mắt nàng cũng chắc chắn chuẩn bị nói như vậy, nhưng lúc nói rõ ràng lại khác trong lòng, lời vừa nói ra lại cố tình thay đổi ý nghĩa.

'Tựa như Phượng Vũ Hành hiện tại, vào nhã gian, xoay ta đóng cửa, đi đến trước mặt Huyền Thiên Minh, dĩ nhiên câu đầu tiên nói là: “Chân bị thương, mặt bị hủy, sao ngươi không vứt luôn mạng của ngươi luôn đi?”

Nàng thật muốn tát cái miệng của mình!

Huyền Thiên Minh không cảm thấy ngoài ý muốn, từ đầu tới cuối nha đầu kia sẽ không cho hắn một câu hay một sắc mặt hòa nhã, nhớ ngày đó gặp ở đại sơn, hiện †ại hắn cảm thấy không khác lắm.

Vì thế thả lòng, tựa lưng vào xe lăn nhìn nàng, nói: “Nếu mạng cũng vứt, thì ai hồi kinh làm chỗ dựa cho. ngươi?” 

Nàng phản xạ có điều kiện: “Có ngươi hay không ta vẫn thu thập được bọn họi”

Huyền Thiên Minh bật cười.

Nàng nhìn khóe môi trên gương mặt người này hơi hơi cong lên, độ cong đúng lúc làm tâm nàng xúc động, bỗng nhiên, lời nói võ mồm không nói ra được nữa.

Nhìn chằm chằm mặt người này, mặt nạ hoàng kim làm rất tinh xảo, trên đó thậm chí còn được chạm trổ tinh tế, đóa tử liên kia được nhìn xuyên qua lỗ nhỏ ở mi †âm, như ẩn như hiện, càng tôn lên vài phần yêu khí của nam nhân này.

Nàng cũng không nghĩ thế nào, không có dấu hiệu gì mà nâng tay lên, hướng đến chiếc mặt nạ kia.

Đầu ngón tay vừa mới chạm đến chất kim loại, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy."Ngươi muốn làm gì?” Hắn bất đắc dĩ nói, “Rất khó coi.”

Nàng đột nhiên quay đầu, đưa lưng về phía hắn, cái miệng nhỏ nhắn quật cường nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vô định vào trong góc.