Thần Y Độc Phi

Chương 349: Đi nhanh về nhanh




Tiểu thư đồng không ngừng gật đầu, sợ Phượng Vũ Hoành không nghe rõ, bèn giải thích: “Chính là tả thừa tướng đương triều Phượng đại nhân, thiếu gia của ta là cháu trai Phượng đại nhân.”

Phượng Vũ Hoành buồn bực nhìn vị thiếu gia té xỉu này, nhìn thế nào cũng không nhìn ra hắn với Phượng Cẩn Nguyên có điểm nào giống nhau, tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, xác thực là lão thái thái chỉ có một đứa con trai độc nhất là Phượng Cẩn Nguyên, không lý nào Phượng Cẩn Nguyên lại lòi ra một đứa cháu trai?

Lúc này, trong đám người vây quanh có người cười nói với thư đồng kia: “Thật là lụt lớn làm trôi miếu long vương, vị tiểu thư trước mặt ngươi chính là nhi nữ Phượng gia, thiếu gia của ngươi nếu thật là cháu trai Phượng tướng, vậy chính là họ hàng đấy!”

Thư đồng sửng sờ, lúc này mới tỉ mỉ quan sát Phượng Vũ Hoành, giữa chân mày trông có chút giống Phượng Cẩn Nguyên, nhưng hắn chưa từng thấy nên không chắc đó là tiểu thư Phượng gia.

'Thấy thư đồng nhìn ngây ngốc, có người nói: “Không phải gạt người chứ? Đích nữ Phượng gia mà ngươi còn nhìn không ra còn dám nói thiếu gia ngươi là cháu trai Phượng tướng quân?”

Vừa nghe nói là tiểu thư dòng chính, thư đồng kia lập tức liền mừng —— “Ngài là tiểu thư Trầm Ngư? Đúng là tiểu thư Trầm Ngư sao?”

Phượng Vũ Hoành cau mày nhìn hắn, không nói một  lời, là Vong Xuyên ở bên cạnh nói: “Cái gì mà là tiểu thư Trầm Ngự, đây là tiểu thư dòng chính Phượng phủ.”

“Tiểu thư dòng chính Phượng phủ chẳng phải là tiểu thư Trầm Ngư sao?” Thư đồng kia nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn Phượng Vũ Hoành, chợt nhớ tới nghe nói Phượng Trầm Ngư năm nay đã thập tứ, qua năm nay là đến tuổi cập kê, cô bé trước mắt nhìn thế nào cũng không giống sắp bước qua tuổi mười lắm, không khỏi hỏi lại một câu: “Chúng ta đang nói cùng một Phượng gia sao?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Tả tướng đương triều chỉ có một vị, không còn ai khác.”

.“Không có là.” Nàng đứng lên, lại nhìn người trẻ tuổi đang té xỉu kia, giữa lông mày có thể nhìn ra được có vài phần giống Phượng Tử Hạo. “Các ngươi là người của Thẩm gia đúng chứ? Hoàng thượng có lệnh, Phượng gia không thừa nhận vị trí chủ mẫu của Thẩm thị, Phượng 'Trầm Ngư đương nhiên cũng không còn là đích nữ. Đỡ thiếu gia ngươi vào Bách Thảo Đường thôi, bổn huyện chủ sẽ tự mình trị liệu cho hắn.”

Thư đồng kia không hiểu rõ việc Phượng Vũ Hoành nói, sao tiểu thư Trầm Ngư lại không còn là đích nữ? Đích nữ cùng thứ nữ của kinh thành nói đổi là đổi sao?

Nhưng may mà nghe đến việc đỡ thiếu gia vào Bách Thảo Đường, lúc này mới chú ý đến cách đó không xa chính là một y quán, tức khắc vui mừng, nhanh chóng đứng dậy đỡ thiếu gia nhà hắn.

Bách tính vây xem đầu là người có tâm địa thiện lương, dồn dập tới giúp, rất nhanh đã dìu người vào. trong.

Hoàng Tuyền trừng người trẻ tuổi kia với vẻ mặt phiền chán, trong miệng than thở nói:” Thật không biết tiểu thư nghĩ thế nào, người của Thẩm gia bị đông chết là đáng, cứu hắn làm chỉ?”

Vong Xuyên lắc đầu cười khổ: “Có nhiều con mắt nhìn như vậy, nếu để cho hắn chết trước cửa Bách Thảo Đường, vậy việc chúng ta phát trà ấm hai ngày nay đều là uổng công.”

Mấy ngày nay, người bị lạnh đến xỉu nhiều vô số kể, ngay cả bọn tiểu nhị của Bách Thảo Đường cũng học được cách trị bệnh, Phượng Vũ Hoành nhìn người được nâng vào, quay sang dặn dò Hoàng Tuyền: “Trở về Phượng phủ thông báo một tiếng, không cần để ý tới những các khác.” Hoàng Tuyền đáp ứng, nàng nhớ tới phải ra ngoài tiếp tục phát trà ấm.

Lúc này, Huyền Thiên Hoa đang cùng người của Thuần vương phủ nói chuyện, thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, lúc này mới nói Hoành, ta phải tiến cung, phụ hoàng và mẫu phi đều phái người đến tìm.”

Nàng gật đầu: “Huynh đi đi, chú ý vết thương không thể vất vả, quay lại ta sẽ điều phối thêm mấy bộ thuốc, cho người mang đến phủ của Thất ca.” 

“Được.” Huyền Thiên Hoa cũng không đợi lâu, để hạ nhân đỡ lên xe ngựa, lúc gần đi thì nói: “Bách Thảo Đường tế thế an dân, phụ hoàng sớm đã nhận được tin †ức, nha đầu, chờ lĩnh thưởng thôi.”

Lĩnh thưởng hay không lĩnh thưởng, Phượng Vũ Hoành chẳng để ý, nhìn xe ngựa chở Huyền Thiên Hoa ngày càng xa, nàng lại lo lắng cho Huyền Thiên Minh. Trước kia không để ý, nhưng giờ cẩn thận suy nghĩ lại, lại thấy nữ nhân lo lắng chạy đến quân doanh bởi vì một trận tai nạn tuyết, nếu điều này bị các tướng sĩ thấy được, không biết sẽ bị cười thành cái dạng gì.

Nàng đã nghĩ thông suốt, không còn rối rắm với chuyện ra khỏi thành đi đến đại doanh, lại nhìn thấy đội ngũ xếp hàng bên ngoài Bách Thảo Đường càng ngày càng dài thì bắt đầu lo lắng.

Cứ như vậy cũng không phải cách hay, một chén trà ấm không giải quyết được vấn đề căn bản nhất, cái dân chúng cần chính là xây lại nhà cửa sau thiên tai mà những thứ này, lại cần một lượng lớn tiền bạc.

“Vong Xuyên.” Nàng giao chén trong tay cho người kế bên, kéo Vong Xuyên đứng sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ngươi quay trở về phủ một chuyến, tìm Phượng

Trâm Ngư, ta muốn ngươi hỏi nàng xem nàng đã cân nhắc như thế nào, hơn nữa nói cho nàng biết, chuyện kia nên làm sớm không nên để chậm trễ, chậm một ngày sẽ càng nguy hiểm.”

Vong Xuyên gật đầu, cũng không hỏi rốt cuộc là chuyện gì, chỉ dặn Phượng Vũ Hoành: “Tiểu thư, người tự cẩn thận.

“Yên tâm đi, còn có Ban Tẩu ở đây, Bách Thảo Đường cũng có nhiều...người thế này, sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi đi nhanh về nhanh.”