Thần Y Độc Phi

Chương 334: Chẳng lẽ đêm qua chính là ngươi




Nàng không gọi Phượng Nhị tiểu thư, mà là nói thẳng Tể An huyền chủ, nha đầu giữ cửa ấy rất thông minh, nghe chợt hiểu nhất định người này dùng thân phận ép lão thái thái mới có thể đến đây.

Nàng hết cách rồi, chỉ đành ngoan ngoãn tiến lên, hành lễ, sau đó tự mình dẫn Phượng Vũ Hoành vào khuê phòng Bộ Nghê Thường.

Bộ Nghê Thường đang nằm trên giường không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chäm nóc giường, trống rỗng vô thần. Tuy sớm đã thay xiêm y đêm qua bằng xiêm y khác, nhưng dấu vết trên cổ và trên má vẫn còn, nhắc nhở người đến thăm, đêm qua Bộ Nghê Thường phải trải qua một đêm khó khăn cỡ nào.

Phượng Trầm Ngư chỉ nhìn thoáng qua đã hoảng sợ, nàng nhớ tới chuyện đêm ở Phượng Đồng huyện khi ấy, nhớ tới Phượng Tử Hạo đối với nàng làm ra đủ loại thương tổn, nhớ tới chính mình lạc lối do ảnh hưởng của thuốc, cũng nhớ tới sợ hãi và tuyệt vọng sau này.

Bây giờ Bộ Nghê Thường còn thảm hơn nàng, bất quá chuyện của nàng cũng chỉ trong phạm vi người trong nhà biết, người nàng phải đối mặt là Phượng Tử Hạo nhưng hắn cũng đã chết. Mà Bộ Nghê Thường, nghe nói là trước sau bị hai mươi người thay phiên nhau lăng nhục, sự việc làm kinh động đến Triệu Kinh Duẫn cỡ nào, mới mấy canh giờ, cả kinh thành mọi người đều biết.

Kết quả như vậy, một nữ tử chưa xuất giá nên tiếp tục sống sao đây?

Nghe được trong phòng có người đến, Bộ Nghê Thường có chút phản ứng, kinh ngạc quay đầu nhìn, nhìn thấy Phượng Vũ Hoành một khắc kia lại hiện một chút mê man.

“Sao ngươi lại tới đây?” Đối với việc đêm qua, nàng căn bản nghĩ không ra ban đầu tại sao nàng lại bị ném đến chỗ đám nam nhân, càng không ngờ đến là Phượng Vũ Hoành ra tay, chẳng qua là cảm thấy hiện tại Phượng Vũ Hoành tuyệt đối không thể xuất hiện trước giường. của nàng được. “Bộ phủ chẳng phải đóng cửa tiếp khách sao? Sao ngươi vào được?”

Phượng Vũ Hoành cười cười tiến lên hai bước, vừa đi vừa nói: “Chớ nóng vội nói chuyện, ngươi nghe thử giọng. của mình xem, đều đã khản cả, tối ngày hôm qua gọi chắc to lắm chứ?” 

Lời nàng vừa thốt ra, vừa vặn k1ch thích đến chỗ thần kinh mãn cảm nhất của Bộ Nghê Thường, nàng tức giận đến nằm trên giường thở hổn hển.

“Còn không mau rót chén nước cho tiểu thư nhà ngươi uống.” Phượng Vũ Hoành nói với tiểu nha đầu bên cạnh: “Thấm giọng nén ho khan, không biết chừng tiểu thư nhà ngươi đang muốn nói gì đó!”

Nha đầu Bộ gia hết cách rồi, chỉ đành nhảm mắt rót cho Bộ Nghê Thường một chén nước, mới bưng đến trước mặt, đã bị Bộ Nghê Thường tát cho một cái đánh đổ —— “Cút! Đều hết cho tai”

Ngoài tiểu nha đầu kia, làm gì có ai nghe nàng chứ?

Phượng Vũ Hoành không chỉ không đi, còn đi về phía trước hai bước, mãi cho đến khi nàng ở trước giường mới dừng lại, từ trên cao nhìn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Dấu răng trên cổ có thể trị, nhưng trên mặt có vài vết cào khá sâu, sợ là sẽ để lại sẹo.”

Bộ Nghê Thường đâu còn nhớ được những thứ này, hiện tại nàng chỉ nhớ tới muốn đánh Phượng Vũ Hoành, nhưng hơi động một chút thì bụng lại truyền lại một trận đau nhẹ, khiến nàng ứa ra mồ hôi lạnh, không thể không nằm trở lại.

Phượng Vũ Hoành hỏi nàng: “Bộ tiểu thư muốn thứ gì sao? Muốn gì thì nói, chẳng phải có nha đầu sao, đáng giá để chính ngươi cố ngồi dậy không?” Vừa nói vừa vẫy tay với Trầm Ngư: “Đại tỷ, ngươi đến đây.” 

'Trầm Ngư cảm thấy bản thân mình y hệt một pho. tượng gỗ đứng cạnh Phượng Vũ Hoành, một chút quyền chủ động cũng không có, người khác vây tay nàng liền ngoan ngoãn đi lại.

“Nghê Thường, ta đặc biệt dẫn theo Đại tỷ cùng đến đây, cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Phượng Vũ Hoành kéo dài giọng nói: “Giống ngươi, cùng tuổi này đã trải qua, trừ phi đến thanh lâu tìm, bằng không cả Đại Thuận chỉ sợ không thể tìm ra. Vì vậy ta đặc biệt mang tỷ ấy đến đây, hai người các ngươi đồng bệnh tương liên cũng có giao hảo tốt, dù sao Đại tỷ cũng có chút kinh nghiệm có thể nhắc nhở ngư gươi mới biết mùi đời, chắc cũng chẳng biết gì nhiề

Bộ Nghê Thường nghe nàng nói cho sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phượng Vũ Hoành và Trầm Ngư, theo bản năng hỏi một câu: “Ngươi cũng bị người...”

“Không có.” Phượng Trâm Ngư phản bác: “Ngươi đừng nghe nàng ấy nói bừa!”

Phượng Vũ Hoành không để ý, chỉ là nhắc nhở Bộ Nghê Thường: “Ta là muốn tốt cho ngươi mới nói cho ngươi biết, chưa chắc các ma ma có kinh nghiệm bằng tỷ ấy, các nàng chưa từng trải sao có thể chiếu cố ngươi. Nhưng Đại tỷ ta thì khác nha, việc chưa cập kê đã động phòng, tiếp theo phải xử lý nhiều việc lắm đấy. Tin tưởng bằng giao tình của Bộ tiểu thư và Đại tỷ, nhất định tỷ ấy biết gì sẽ nói đó, giải thích rõ ràng.”

“Phượng Vũ Hoành, ngươi đừng ngậm máu phun người!" Trầm Ngư tức giận đến lửa giận ngút trời mà nói: 

“Ta lúc nào thì bị nam nhan khác lăng nhục? Rõ ràng là...” Vừa thốt lên xong thì nàng im bặt, không đánh đã khai, nàng thật là bị Phượng Vũ Hoành làm cho tức đến chập mạch rồi.

Bộ Nghê Thường cũng hết sức kinh ngạc, nàng rõ ràng biết địa vị của Trầm Ngư tại Phượng phủ, đã sớm nghe nói Phượng gia đối với nữ nhỉ này cực kỳ coi trọng, một đứa con gái được coi trọng như thế lại có thể trải qua việc như vậy, cùng với làm chuyện vợ chồng với nam nhân, nam nhân kia rốt cuộc là ai?

Bộ Nghê Thường trái lo phải nghĩ cũng đoán không được, cuối cùng chỉ phải vứt bỏ. Nhưng có một việc nàng bất chợt đột nhiên thông suốt, dường như bắt được. chút đầu mối —— “Phượng Vũ Hoành, chẳng lẽ đêm qua chính là ngươi?”