Thần Y Độc Phi

Chương 308: Phía sau còn mấy tốp




“A...” Rốt cục cũng có người nhận ra Trầm Ngư: “Đây chẳng phải là Đại tiểu thư Phượng gia sao? Chẳng phải nói nàng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành sao? Còn xếp hạng nhất ở kinh thành?”

“Tuy mỹ nhân trang điểm thành thế này, còn có thể nhìn ra đẹp hay sao?” Đám người lặng lẽ hừ nhẹ, không. có người nào cùng Trầm Ngư chào hỏi.

Phấn Đại nghe đám người kia nghị luận Trâm Ngư: như thế trong lòng liền thoải mái, không khỏi tiến lên, đứng bên cạnh Trầm Ngư nói: “Đại tỷ, dù sao người cũng là dòng chính Phượng gia, sao không lên tiếng chào hỏi các vị tiểu thư, phu nhân này? Suy cho cùng các nàng cũng kém xa ngươi.”

Trầm Ngư muốn bóp ch ết Phượng Phấn Đại, chẳng lẽ nàng không muốn đi hàn huyên với mọi người sao? Nhưng ngươi thử nhìn các vị phu nhân, tiêu thư này xem, các nàng đều quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng là không muốn quan tâm, tội gì còn muốn làm người khác ghét?

Nàng muốn cùng Phấn Đại tính toán, cũng xoay. người đi đến cuối hang đứng. Nhưng mới đi vài bước, thì thấy Tưởng Dung đã thân thiện bắt chuyện với các vị tiểu thư, có một vị tiểu thư nhìn Tưởng Dung lớn tiếng nói: “Ngươi chẳng phải là người lần trước đi theo Ngự vương phi đến cung tham gia Nguyệt tịch Phượng gia Tam tiểu thư sao?”

Tưởng Dung cười với nàng, cũng đáp: “Chính ta, Viên tiểu thư gần đây tốt chứ?”

Cô nương kia được xưng Viên tiểu thư trên mặt cười tươi như hoa, vội vàng nói: “Ta cũng tốt, ngươi sao?”

Tưởng Dung cũng gật đầu: “Ta cũng thế.”

Vài cô nương tiến đến vừa nói vừa cười rất nhiệt náo, Trầm Ngư cùng Phấn Đại càng nhìn càng chói mắt, nhưng không thể cùng Tưởng Dung xếp cũng một hang, hết cách rồi, chỉ đành nhắm mắt lại.

Các vị tiểu thư kia thấy hai nàng tới, dần dần thu tiếng cười lại, yên tĩnh dừng lại, cũng không thèm nhắc lại.

Phấn Đại tìm chỗ chết nói: “Cuối cùng thanh tĩnh.” Rước lấy một đám ánh mắt tàn nhẫn của các vị tiểu thư.

Tưởng Dung kỳ thực muốn nhắc nhở Phấn Đại vào cung nói chuyện, làm việc tất cả phải cẩn thận, Phấn Đại sao có thể nghe lời khuyên như thế được? Nàng chưa kịp nhắc nhở thì nghe câu nói đó của Phấn Đại đành nuốt trở vào, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói. An thị nói rất đúng, mỗi người đều có tạo hóa, không ai quản được ai.

Từng người từng người tiến cung, Tưởng Dung không thấy các nàng Huyền Thiên Ca, hỏi các vị tiểu thư khác mới biết, Vũ Dương quận chúa vốn là người trong hoàng gia, căn bản không cần đứng xếp hàng. Còn các vị khác hay đi cùng sớm đã được quận chúa mang vào cùng.

Rốt cuộc các nàng cũng đã được kiểm tra thiệp mời xong, Tưởng Dung chợt phát hiện, cung yến này không cùng nơi với lần trước. Cửa vào cung không giống lần trước, đương nhiên nơi tổ chức tuyệt đối cũng không phải hướng Lưu Ly viện.

Nàng đang nghĩ ngợi hiện đang là mùa đông, cung yến nên tổ chức trong phòng chứ?

Cung nữ tiếp nhận dẫn đường, liền dẫn các nàng đến cạnh một vùng hồ lớn. Hồ nước không kết bang, trên hồ có thuyền lớn nhỏ bày ra, có thuyền có người ngồi, có thuyền không có.

Thấy lại một nhóm người nữa tới, thái giám giữ thuyền vội vàng đem thuyền lại gần bờ, hỏi cung nữ dẫn đường: “Phía sau còn mấy tốp?”

Cung nữ đáp: “Khoảng ba đợt nữa." Sau đó xoay người lại cùng các quyến nữ nói: “Cung yến hôm nay được cử hành ngay trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, mọi người sẽ ngồi thuyền đi đến đó, các phu nhân tốp trước cũng đã qua, chúng ta cũng mau đi thôi!” Nói xong, liền bắt đầu sắp xếp người lên thuyền.

Ba vị tiểu thư Phượng gia ngồi chung, thuyền vừa đủ cho ba người, bắt đầu lắc lư di chuyển, có mấy người nắm chặt cột đình trên thuyền, có mấy người đứng ngắm phong cảnh.

'Trầm Ngư đứng ngay bên cạnh Phấn Đại, từ lúc lên thuyền không ngừng nhìn xung quanh. Phấn Đại nhìn bộ dạng của nàng thì biết là đang tìm người, lại liên tưởng đến Hàn thị nói nàng đối với Thất điện hạ đủ loại biểu hiện, sao còn không hiểu tâm tư Trầm Ngư, không khỏi hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Đại tỷ đừng lấy tâm tư mình làm bẩn Thuần vương điện hạ, nên suy nghĩ một chút, bản thân tỷ hiện giờ không xứng với điện hạ.”

“Phượng Phấn Đại." Trầm Ngư lần này không nổi giận, chỉ lạnh giọng nhắc nhở nàng: “Không nên cảm thấy nhờ thánh chỉ lần này có thể trở lại thì có thể ở lại trong phủ mãi mãi. Chỉ cần phụ thân một ngày không vứt bỏ ta, thì ngươi cũng đừung hòng ngóc đầu lên được, vả lại..” Nàng liếc sang phía Tưởng Dung: “Trên ngươi còn có Tưởng Dung, với lại lấy thân phận nương ngươi, chỉ một điểm này, đời ngươi còn có hi vọng sao?”

Đến cùng Trầm Ngư hơn nàng vài tuổi, cũng làm dòng chính nữ nhiều năm như vậy, chút kĩ năng nói móc nàng cũng có thể làm.

Phấn Đại bị nàng nói đến tức giận, hung hăng giậm chân một cái, nhưng quên đang là trên thuyền. Thân thuyền liền lắc lư, doạ Tưởng Dung mặt mũi trắng bệch.

Thái giám chèo thuyền nói: “Các tiểu thư ngàn lần đừng lộn xộn, thuyền này nhỏ, nếu không cẩn thận lỡ rơi xuống nước, mà trời hiện đang rất lạnh.”

Câu nói kia cũng nhắc nhở Phấn Đại, nàng nhìn chăm chằm hồ nước lạnh như băng, rồi nghĩ nếu Phượng Trầm Ngư lúc này ngã xuống hồ nước, có thể nhấn chìm kiêu ngạo của nàng ấy..

Nàng nghĩ như vậy, cánh tay cũng chuyển động theo.

Tiếc thay, Phượng Trầm Ngư sớm đã chú ý tới vẻ mặt cảu nàng, lúc Phấn Đại nhìn châm chầm hồ nước, lại thấy nàng khế động tay, sao lại không hiểu Phấn Đại muốn làm chứ.

Chỉ là Trầm Ngư cũng không vạch trần, chỉ cẩn thận tính khoảng cách bước chân rồi dịch lại phía sau, lúc Phấn Đại hạ quyết tâm thì nàng lôi Tưởng Dung lại.

Phấn Đại không kịp đề phòng, vươn cánh tay dùng sức đẩy, miến cưỡng đem Tưởng Dung đẩy xuống nước rồi sững sờ tại chỗ.

Chỉ nghe “Rầm" một tiếng, tiếp theo là tiếng Phượng Trầm Ngư hét chói tai —— “Không tốt! Người đâu a! Có người rơi xuống nước!" Một bên vừa gọi một bên nhìn Tưởng Dung đang trong nước, không ngừng hỏi: “Tam muội, muội không sao chứ? Tam muội?”

Hồ nước hàn đông băng hàn thấu xương, mặc dù không thành băng, nhưng cũng có chút vụn băng, đừng nói người rơi xuống, đám cung nhân ngày thường thò tay tay vào cũng bị lạnh đến cảm.