Thần Y Độc Phi

Chương 307: Da màu gì




Cung yến phân hai cửa chon am nữ riêng biệt, Phượng Cẩn Nguyên dặn dò ba nhi nữ vài câu rồi an vị trên xe ngựa của mình.

Hôm nay Phượng gia chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa lớn nên ba vị tiểu thư ngồi cùng nhau.

'Tưởng Dung cùng Phấn Đại đã sớm thành thói quen, chỉ riêng Trầm Ngư vẫn còn tâm tâm niệm niệm nghĩ về chiếc xe tử đàn. Ỷ Lâm thấy sắc mặt nàng càng ngày càng trầm, nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Chẳng phải Đại tiểu thư đã đem chiếc xe kia đưa cho lão thái thái sao?”

Phượng Trầm Ngư nghiến răng: “Nàng bây giờ ngay cả giường cũng không xuống được, cũng không biết đưa chiếc xe ngựa kia cho ta ngồi?”

“Tiểu thư tuyệt đối đừng nóng giận, tiến cung mới là chuyện quan trọng.”

Trầm Ngư cũng biết đạo lý này, vì thế hít một hơi thật sâu, cuối cùng cố nén tâm tư buồn bực xuống. Nàng cất bước, lên xe ngựa trước.

Phấn Đại nhìn Trầm Ngư chớp mắt, cũng theo sát phía sau, Tưởng Dung lên xe cuối cùng.

Nàng cẩn thận mà ngồi xuống, dùng tay kéo vạt áo, chỉ lo ô uế xiêm y này.

Phấn Đại cùng Trâm Ngư càng nhìn càng thấy Hồ 'Tâm kia không vừa mắt, không khỏi xoay mắt nhíin chỗ khác, ba người chẳng ai quan tâm ai.

Lần này tiến cung đi cửa gọi là điềm lành môn, nghe nói là dành cho Tiên Đế tuyển tú nữ. Nhưng Thiên Vũ đế gần mười năm không tuyển tú nữ nên mọi người đều cho rằng cánh cửa này sẽ không bao giờ mở ra, lại không nghĩ rằng hôm nay lại mở để đón nữ quyến quan chức trong kinh vào cung.

Tại cửa như cũ có ma ma đứng kiểm tra thiệp mời.

Lúc xe ngựa Phượng gia dừng lại, có nhiều ánh mắt nhìn theo.

Tính khí Phấn Đại tự cao lại chưa từng tham gia tiệc rượu như vậy, nhất thời không kiềm chế nổi, chưa gì đã lao xuống xe.

Có thể hơn phân nửa người không nhận ra vị Tứ tiểu thư này của Phượng gia, nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy ăn mặc cũng không phải vải vóc gì quý giá, cũng không có gì to tát, có người coi nàng như nha hoàn, nói: “Phượng gia đúng là quan ta Nhất phẩm, ngay cả nha hoàn cũng có khí phách như vậy.”

'Tai Phấn Đại thính, thoáng cái đã nghe được lời này, tức giận đến hung hăng trừng mắt: “Ngươi nói ai là nha hoàn?”

Nữ hài kia bị dọa cho giật mình, rất nhanh biết rõ mình nhìn lầm, nhanh chóng khom người xin lỗi một cái, xem như bồi tội. 

Phấn Đại không lại để ý nàng, đứng trước cửa cung nhìn.

Đây là lần đầu nàng tiến cung, hết thảy đối với nàng mà nói đều là mới mẻ, thậm chí cả ma ma và cung nữ đứng ở ngoài cửa cũng làm cho nàng có cảm giác mới mẻ mãnh liệt.

Chỉ là những tiểu thư kia xếp hàng chờ tiến cung lại làm cho nàng có chút không thoải mái, chỉ thấy một đám người ăn mặc chói lọi, gần như đem những thứ quý giá nhất toàn bộ đều mặc lên người. Lúc này Phấn Đại mới ý thức được mặc dù hôm qua nhìn xiêm y rất tốt nhưng so với bọn tiểu thư và phu nhân khác, quả thực mình còn không bảng hạ nhân hầu hạ của người ta. Đặc biệt trang sức trên người nàng lại rất giản dị.

Tuy nói Hàn thị mấy năm gần đây được Phượng Cẩn Nguyên sủng ái nhưng tính ra Hàn thị cũng chẳng được gì.

Trong lòng Phấn Đại không khỏi mắng Hàn thị một trận, còn không đợi nàng mắng xong, chợt nghe đám người kia phát ra tiếng kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều nhìn sang một chỗ.

Nàng hơi ngạc nhiên, cũng quay đầu nhìn theo, thì vừa vặn thấy Phượng Tưởng Dung bước xuống xe. Một thân váy mùa đông hang Hồ Tâm rơi xuống đất lộ ra gương mặt nhỏ tuổi của nàng, quả thực y như tiên tử trong hồ, đều làm cho tất cả tiểu thư tại đây mặt biến sắc. 

Phấn Đại trước đây không thấy Tưởng Dung đẹp, nàng thậm chí còn không them nhìn thẳng Tam tỷ này. Nhưng hôm nay gặp lại, lại phát hiện bình thường mình quả thực bỏ quên quá nhiều người và nhiều chuyện trong phủ, Tưởng Dung trổ mã đẹp như thế mà nàng cũng không biết.

“Nghe nói xiêm này này là hôm qua Thuần Vương điện hạ đưa tới.” Trong đám người có người nhỏ giọng bắt đầu nghị luận.

“Thuần Vương điện hạ vì sao lại đưa xiêm y cho một thứ nữ Phượng gia?”

“Ai biết được, nghe nói Thuần Vương điện hạ cùng Phượng gia Nhị tiểu thư kia rất thân, nhưng lúc nào đã thân với Tam tiểu thư như vậy?”

“Các ngươi không nên nghị luận như vậy, một người như Thất điện hạ sao có thể để chúng ta nghị luận như vậy.”

Lời vừa thốt ra, đám người dồn dập tán thành, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ kia của Huyền Thiên Hoa như không tồn tại ở thế tục, thì đám người này lại cảm thấy, cho dù là lén lút nói đối với Thất điện hạ cũng là một loại khinh nhờn.

Vì thế câm miệng, không ai nói gì nữa, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Tưởng Dung đều từ thán phục dần biến thành: “Cái này hơn phân nửa là do Thất điện hạ bố thí.”

'Tưởng Dung cũng không để ý cái này, xuống xe, bước nhẹ đến vị trí cuối hang đứng.

Lúc này, Trầm Ngư cũng từ trong xe xuống, cũng hướng mọi người “Di” một tiếng nghỉ vấn.