Thần Y Độc Phi

Chương 290: Con dâu tuân chỉ




Chính phi của tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ mấy năm qua bị bệnh, thái y trong cung cũng không biết đã tới chữa bao nhiêu lần, cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh. Càng ngày bệnh tình càng xấu, nghe nói người càng ngày càng tiều tụy.

Chương Viễn nghe Thiên Vũ hỏi han, tiến lên một bước: “Bệnh của Tương vương phi không ai trị được, dạo gần đây lại có vẻ bộc phát nghiêm trọng hơn, chỉ sợ không qua khỏi mùa đông này.”

Thiên Vũ cau mày trầm tư một lúc, ánh mắt sâu kín chuyển hướng nhìn Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành sao lại không hiểu ý của hoàng thượng, nhanh chóng chủ động mở miệng: “Xin hãy để con dâu xem thử.”

Thiên Vũ rất hài lòng khi thấy Phượng Vũ Hoành chủ động, lại hỏi: “Có chắc trị hết hay không?”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Không chắc, con dâu chưa từng gặp Tương vương phi, cũng không biết rốt cuộc nàng bị bệnh gì.”

“Hừ.” Thiên Vũ cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, rồi hướng Chương Viễn nói: “Đi thông báo cho hoàng hậu, để ngày mai nàng truyên Tương vương phi tiến cung, nếu như bệnh không đi được, thì đưa lên cáng đưa vào cho trãm.”

Chương Viễn đáp lại lần thứ hai, tự mình chạy tới cung hoàng hậu. 

Dù sao Thiên Vũ cũng đã có tuổi, vào lúc này thật sự không còn chút sức lực nào. Huyền Thiên Hoa tự mình dìu hắn đến cạnh giường rồng, tự tay giúp hắn thay y phục, rửa mặt, rửa miệng.

Phượng Vũ Hoành mượn phòng giải khát bên cạnh Chiêu Hợp điện tự mình điều phối một ấm trà an thần.

Nhưng thật ra, chẳng qua mượn phòng giải khát là trên danh nghĩa, nàng trực tiếp lấy trà an thần trong không gian đưa ra, không chỉ chất lượng lá trà tốt hơn, mà còn vì phương pháp chế trà của thời hiện đại tiến bộ hơn không biết bao nhiêu lần, hương trà càng nống, vị càng thuần.

Bưng một chén trà từ phòng giải khát ra, mãi cho. đến khi gần giường rồng, mở nắp ấm trà ra, Thiên Vũ chỉ ngửi thấy hương trà xông thẳng vào mũi, không nồng nặc k1ch thích, mà lại thanh đạm, khiến người ta chỉ muốn ngửi thêm.

“Đây là trà gì?” Hắn ngửi cả buổi trời cũng không ngửi ra đây là trà gì.

“Trà con dâu mới phối ra, cho phụ hoành dúng để an thân.” Nàng nói tránh, cho lời giải thích mơ hồ.

Thiên Vũ cũng không phát hiện điểm gì kì quái, nâng chén lên hớp một ngụm, càng về sau hương trà càng thơm càng dễ ngửi. Hắn uống thêm ngụm thứ hai, cuối cùng nhịn không được, ngửa cổ uống hết chén trà.

Phượng Vũ Hoành cười nói: “Nếu phụ hoàng thích, 

chờ A Hoành trở về nhiều phối nhiều một chút rồi sai người tiến cung dâng cho phụ hoành?”

Thiên Vũ nhìn nàng, có chút buồn cười: “Phụ thân ngươi treo cờ tang đang hồi kinh, cờ tang kia treo vì

ngươi và đích tử của hắn.”

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.

Thiên Vũ lại nói: “Trẫm cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi chữa khỏi bệnh cho Tương vương phi, trẫm sẽ ban cho ngươi một ân điển, được chứ?”

Phượng Vũ Hoành lùi về sau một bước, quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Con dâu tạ phụ hoàng ban ân.”

Câu này tạ cũng tạ rồi nhưng Thiên Vũ sửng sờ, lập tức phản ứng lại: “Rốt cuộc ngươi muốn xin trẫm cái gì đây?"

Phượng Vũ Hoành mím môi, không đáp lại.

Thiên Vũ khoát khoát tay: “Thôi, bỏ đi, tới lúc đó ngươi muốn cái gì, trầm cũng đồng ý với ngươi.”

Phượng Vũ Hoành lại dập đầu một lần nữa: “Đa tạ phụ hoàng có thể để cho con dâu chữa bệnh cho Tương vương phi.”

Thiên Vũ gật đầu: “Nha đầu thông minh. Chữa hết 'Tương vương phi, đại tỷ tỷ ngươi lại muốn gả vào Tương vương phủ xem ra một phen nhấp nhô.” 

Phượng Vũ Hoành chỉ cười không nói.

Thiên Vũ phóng người lên giường rồng, Huyền Thiên Hoa vì hắn cởi giầy, đồng thời kéo chăn gấm lên, chợt nghe Thiên Vũ lần thứ hai cảm khái nói: “Chữa khỏi cho. ai cũng không bằng chữa khỏi chân của Minh nhi, chờ mọi chuyện trong nhà ngươi ổn rồi thì trị chân cho Minh nhỉ đi”

“Con dâu tuân chỉ.”

Đêm đó, Huyền Thiên Hoa xuất cung hồi Thuần vương phủ, nhưng Huyền Thiên Minh lại dẫn Phượng Vũ Hoành tới Nguyệt Hàn cung của Vân Phi.

Thứ nhất là đến trong cung cũng cần bái kiến Vân Phi. Thứ hai, Phượng Vũ Hoành quyết định tạm thời ở lại trong Nguyệt Hàn cung. Bởi vì Nguyệt Hàn cung trừ hai vị hoàng tử ở ngoài, vốn chẳng có người ngoài đến, Vân Phi nói thế nào cũng tính là người mình, cho nên nói lấy thân phận nàng tị nạn ở đây bây giờ mà nói, quả thực không thể thích hợp hơn.

Đoạn đường này là Phượng Vũ Hoành đẩy Huyền Thiên Minh, thân thể nhỏ bé mười hai tuổi đẩy một đại nam nhân có chút vất vả, đặc biệt ở cổ đại loại xe lăn này làm bằng gỗ kịch cợm, hơn nữa Huyền Thiên Minh thể trọng to lớn, đối với nàng mà nói thật đúng là một loại khiêu chiến.

Phượng Vũ Hoành vừa đi vừa than: “Chân của chàng cho dù muốn trị, cũng không phải một sớm một chiều là được, hôm nào ta sẽ đổi cho chàng một chiếc xe khác.” 

Nàng nhớ tới có mấy chiếc xe đẩy trong phòng thuốc không gian, vì có cao su làm vòng giảm sốc nên vừa nhẹ nhàng lại vừa tốt, nếu như Huyền Thiên Minh ngồi trên xe lăn ấy nàng đẩy lên mới dễ dàng hơn.

Huyền Thiên Minh đối với thứ nàng vừa nói cũng không hiểu mấy, nói chung Phượng Vũ Hoành nói đổi cho hắn thì đổi, hắn gật đầu. Suy nghĩ thêm, thoáng cái muốn nói cho Phượng Vũ Hoành tin tức mà Ban Tẩu mang về: “Nàng có muốn biết Phượng Tử Hạo chết như thế nào không?” Phượng Vũ Hoành hai mắt sáng rực lập tức gật đầu.

Vì thế, Huyền Thiên Minh tình cảm dạt dào nói cho nàng chuyện tình phát sinh ở tổ trạch Phượng gia. Đương nhiên, chuyện này là do Vong Xuyên và Hoàng Tuyền hai người nói lại, hắn chẳng qua chỉ thêm mắm dặm muối một chút. Ý định ban đầu là muốn xem thử nha đầu Phượng Vũ Hoành này nghe chuyện như vậy. mặt có đỏ không, ai ngờ, nha đầu này mặt không những không đỏ, lại còn hưng phấn kêu to: “Nói như vậy, Phượng Tử Hạo rốt cuộc đạt được? Ha ha ha ha! Huyền 'Thiên Minh, đó thật là một tin tức tốt.”

Hắn bĩu môi, cái gì chứ! Tiểu cô nương mười hai tuổi nghe được chuyện như vậy sao lại phản ứng như thế này?

Nhưng hắn cũng biểu đạt thái độ của mình: “Phượng Tử Hạo chết rồi, Phượng Trầm Ngư vẫn còn sống, có muốn ta giúp nàng xử lý nàng ấy không?”