Thần Y Độc Phi

Chương 279: Ngươi không phải là người




Lời nói Hàn thị đủ để lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ sâu xa.

Đúng a! Phượng gia đã không có mấy vị tiểu thư, chẳng những không có tiểu thư, cả con trưởng đích tôn cũng chết oan uổng.

Lão thái thái nhìn thi thể Phượng Tử Hạo trong vũng máu, nước mắt nhạt nhòa, không khỏi hướng đến Phượng Trầm Ngư đổ lỗi: “Ngươi ấp ủ lòng hại người, tự hại mình không nói, còn có hại chết ca ca ngươi. Phượng Trầm Ngự, cái gì mà mệnh phượng, ta thấy ngươi mới là khắc tinh của Phượng gia!” Lão thái thái hung hăng nhìn Trầm Ngự, lên án: “Cháu trai ruột của ta cứ như vậy mà bị ngươi hại chết, Phượng Trầm Ngư, ngươi cũng không nên sống trên cõi đời này! Cái gì mà mệnh phượng? Cái gì mà hoàng hậu chứ? Phượng gia vì ngươi mất đi không ít người? Ngươi hại chết Tử Hạo, còn làm hại A Hoành mất tích, Phượng gia không có thứ nữ nhi như ngươi!”

Phượng Cẩn Nguyên đi qua nâng lão thái thái: “Mẫu thân không nên tức giận, bảo trọng thân thể.”

“Sao ta có thể không tức giận?” Lão thái thái nhìn Phượng Cẩn Nguyên: “Căn bản là ta không tán thành chuyện các người bồi dưỡng Trầm Ngư, nếu không vì ba năm trước Thẩm thị cứ thỉnh thoảng đem lời Tử Dương đạo nhân ra khuyên bảo, ta lại thấy ngươi cũng để ý, lúc đó mới gật đầu. Vừa vặn bây giờ, Cẩn Nguyên ta hỏi ngươi, một đứa con gái như vậy ngươi gả nàng ta cho tam hoàng tử, rốt cuộc là muốn thành toàn cho Phượng gia hay là muốn hủy hoại Phượng gia? Tai họa sắp giáng xuống Phượng gia, tai họa sắp giáng xuống Phượng gia!” 

Đạo lý này Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên hiểu rõ, thật sự vừa rồi hắn kích động có ý muốn một cái tát đánh chết Trầm Ngư. Lúc đó hắn giơ tay lên, nhưng vẫn không thể nào hạ xuống được.

Trong lòng luôn ấp ủ một tia hy vọng, việc này chỉ có người nhà họ Phượng biết, nếu như bọn hắn không nói, thì phải chăng tương đương với việc chưa từng xảy ra? Về phần Trầm Ngư, chuyện không còn tấm thân xử nữ, ngày sau chỉ cần nghĩ ra một cái cớ nói dối, chẳng phải là được sao.

Trầm Ngư nhìn ra trên mặt Phượng Cẩn Nguyên hiện lên thương tiếc, trong lòng lại nổi lên một chút hy vọng, nhanh chóng nhào tới bên chân hắn quỳ xuống khổ sở cầu xin: “Phụ thân! Đây không phải Trầm Ngư nguyện ý, là ca ca, là ca ca cố ý xông vào nha! Trầm Ngư là bị hại nha! Hu... Phụ thân nhất định phải làm chủ choTrầm Ngư, Trầm Ngư bị hại nha!”

Phượng Cẩn Nguyên trong lòng vẫn còn suy nghĩ, cũng không có trả lời ngay, lão tộc trưởng cuối cùng cũng không nhịn được, thở dài, nói: “Ta cho các ngươi thời gian hai ngày, sau hai ngày lập tức rời khỏi tổ trạch Phượng gia, cũng không cần lên núi tế bái, từ nay về sau, Phượng Đồng huyện cùng Phượng gia các ngươi không liên quan. Các ngươi... Tự lo lấy al “

Lại là một câu tự lo lấy, lão tộc trưởng không thèm quay đầu lại rời khỏi.

Lần này, lão thái thái không còn mặt mũi đi cầu xin, còn nói lên núi tế tổ, nàng bây giờ còn thể diện gì đi gặp Phượng lão gia tử?

“Người đâu!” Rốt cục, Phượng Cẩn Nguyên mở miệng nói: “Đem thi thể Ỷ Nguyệt thi thể kéo ra ngoài thiêu, thi thể đại thiếu gia cất vào hòm, chôn ở ngoài mộ tế tổ Phượng sơn. Chuyện hôm nay tất cả mọi người phải giữ bí mật, ai nói ra ngoài một chữ, đừng trách bổn tướng vô tình!”

Một câu nói, coi như là cho Trầm Ngư một con đường sống.

Diêu thị nhíu mày nhìn hắn, trong mắt nhìn thật kỹ hắn.

Phượng Cẩn Nguyên quay đầu đi chỗ khác không muốn chạm mặt Diêu thị, lại vẫy tay, gọi ra ám vệ đến: “Trông chừng đại tiểu thư, không cho nàng rời khỏi tầm mắt các ngươi nửa bước!”

“Vâng!” Ám vệ hơi động, trực tiếp đứng phía sau ở Phượng Trầm Ngư.

Phượng Trầm Ngư giờ đâu để ý có ám vệ trông chừng nàng hay không, chỉ cần cho nàng một con đường sống, kêu nàng làm gì nàng cũng nguyện ý.

Lão thái thái lại nghe Phượng Cẩn Nguyên sắp xếp, trong lòng dần lạnh đi, nhịn thật lâu, có đôi lời rốt cục vẫn hỏi: “Còn A Hoành? Một cái nữ nhỉ khác của ngươi, liệu có tìm nữa không?”

Phượng Cẩn Nguyên nói: “Tìm thêm hai ngày, nếu như không tìm được, coi như đã chết.”

“Phượng Cẩn Nguyên! “ Diêu thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không phải là người!”

Phượng Cẩn Nguyên tâm mi nhíu lại, phân phó thêm cho ám vệ: “Đem Diêu thị đi, trông coi cẩn thận!”

'Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền lập tức tiến đến, đồng thanh nói: “Ai dám?”

Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: “Chuyện Phượng gia ta, khi nào đến phiên hai nha đầu nhúng tay?”

Vong Xuyên, Hoàng Tuyền hai người khi nào sợ hắn? Nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên, hồi lâu thật giống như nhìn kẻ ngốc, sau đó thì nghe Vong Xuyên nói: “Chuyện Phượng gia chúng nô tỳ có thể không xen vào, nhưng phu nhân là mẫu thân vương phi tương lai, chúng nô tỳ phải quản. Huống chỉ

“ Nàng trừng mắt nhìn Trầm Ngư sau lưng ám Phượng tướng xác định tên ám vệ này của người có bản lĩnh quản chuyện bên phía chúng ta?”

Ám vệ ấy theo lời nói Vong Xuyên cúi đầu, hắn xác định là bản thân không có bản lĩnh quản, chỉ hai cô nàng này cũng đã vô cùng khó giải quyết, huống chỉ còn tồn tại một tên Ban Tẩu khinh khủng.

Phượng Cẩn Nguyên cũng biết lời nói của Vong Xuyên không phải là sơ ý, chỉ là do mặt mũi không nói không được, vì thế nhìn chằm chằm Diêu thị nói: “Nói cho cùng ngươi chính là thiếp Phượng gia ta, nên xử lý thế nào, bản thân ngươi tự suy nghĩ lấy.”

Hắn tức giận hừ một tiếng, không nói nữa, cứ nhìn bọn hạ nhân đi ra đi vào thu dọn gian phòng, Trầm Ngư vẫn còn quỳ trên mặt đất, không ngừng nức nở.

Đang lúc này, ánh mắt Kim Trân cong lên, nhìn ra ngoài cửa thấy có nha đầu đang ngó vào.

Nàng chớp mắt đã nhận ra nha đầu kia, nhanh chóng chỉ tay ra ngoài cửa, kêu to: “Bắt lấy nàng! Mau bắt lấy nàng!”

Đám người không biết câu nói này của Kim Trân có ý gì, nhưng Hoàng Tuyền ngay lập tức dịch người, nghiêng mình giữ chặt nha đầu kia tại trong tay, dùng thêm chút sức, nha đầu kia liền bị đẩy vào trong phòng.