Thần Y Độc Phi

Chương 277: Đánh chết




Trước mắt toàn bộ người Phượng gia đều tới, toàn bộ đều trông thấy hành vi của Phượng Trầm Ngư cùng Phượng Tử Hạo, Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến máu dâng lên não, đầu có một cảm giác muốn nổ tung không khống chế được.

Hắn đẩy Kim Trân ra, liền nhanh chân chạy thẳng tới giường, đến nơi, đưa tay, trực tiếp đem Phượng Tử Hạo. từ trên giường kéo xuống!

“ Súc sinh! “ Một cái tát giáng xuống, thẳng tay đánh lên mặt Phượng Tử Hạo. Hắn vừa muốn mở miệng kêu một tiếng phụ thân, nhưng đã thấy cha của hắn mặt dữ †ợn, mà quyết tâm, liều mạng đẩy thẳng hắn xông về phía trước.

Phượng Tử Hạo cũng không biết Phượng Cẩn Nguyên muốn đẩy hắn đến đâu, bước chân không tự chủ bước về sau, chợt phát hiện tốc độ càng lúc càng nhanh, bất chợt “Ầm “ Thoáng cái, phía sau đầu hắn đau một trận dữ dội, cảm thấy phía sau có vật ấm áp chảy xuống, chảy xuống vai hắn, lưng hắn, mãi cho tới khi chảy đến đùi. Cuối cùng, Phượng Tử Hạo hai mắt bắt đầu mờ dần, nhưng lúc này cha của hắn lại xách người hắn lên trước, lại dùng lực lần nữa đem hắn đẩy về phía sau đụng vào cây cột. Lần này, Phượng Tử Hạo hoàn toàn mất đi ý thức.

Người nhà họ Phượng sợ hãi kêu lên, chợt nghe Hàn thị nói, “ Đại thiếu gia... Hắn đã chết? “ 

Lão tộc trưởng nét mặt âm trầm đi tới, khom người đưa tay chạm lên động mạch cổ Phượng Tử Hạo, không lâu liền đứng lên, hướng Hàn thị gật gật đầu: “ Chết thật rồi. “

Người nhà họ Phượng hít một ngụm khí lạnh, ngay cả Diêu thị cũng khó có thể tin nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên.

Hắn giết con trai ruột của mình?

Nhưng lại ngẫm, đứa con trai như vậy không đáng chết sao?

Đáp án đương nhiên là đáng chết.

Lão thái thái lại bắt đầu thở mạnh, tiếng thở sau nặng hơn tiếng thở trước, cả người ngất đi.

Triệu ma ma cấp tốc lấy ra trên người nàng bình dược mà Phượng Vũ Hoành đưa cho, đổ ra một chút cho. lão thái thái nhét vào trong miệng, đợi thêm một lúc nữa, mới thấy lão thái thái tỉnh lại.

“Phượng gia ta rốt cuộc là tạo nghiệt gì a! “ Lão thái thái trượt xuống nền đất, thất thanh, “ Rốt cuộc là tạo. nghiệt gì al “

Phượng Cẩn Nguyên giờ khắc này cũng đã thanh tỉnh một chút, nhìn trên mặt đất cây cột đã bị hắn dùng đụng chết Phượng Tử Hạo, trong lòng không hề có một chút thương tiếc. 

Đứa con này hủy Trầm Ngư, thì tương đương với việc hủy đi hi vọng mẫu nghỉ thiên hạ của Phượng gia, người như vậy, hẳn làm sao có thể để sống trên đời!

An thị nhìn trên giường nhỏ của Phượng Trầm Ngư, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm. Có thể Phượng Trầm Ngư không ngăn nổi một “Người “ khác trèo lên trên giường, dạ dày nàng sôi trào gây buồn nôn mở miệng nói: “ Bộ thi thể kia... Dường như... Là nha đầu bên cạnh đại tiểu thư, Ỷ Nguyệt. “

Đám người lúc này mới nhớ tới, từ sau trận hỏa hoạn đêm qua liền không thấy bóng dáng Ỷ Nguyệt, thế nhưng trên giường nhỏ cái này, “ Nha đầu Ỷ Nguyệt kia có cái bớt trên cổ bên trái. “ An thị nhắc nhở mọi người.

Còn không phải Ỷ Nguyệt sao, trên cổ trái bộ thi thể kia chính xác có một cái bớt giống như Ỷ Nguyệt. Thế. nhưng... Thật buồn nôn, đầu thì nứt ra, hoàn toàn không. thấy rõ mặt lắm, cũng không biết đã chết bao lâu, trên người lại toàn là bùn đất, tay chân sớm cũng cứng rồi, Phượng Tử Hạo lúc nãy cứ ôm thi thể đó như thế mà vận động, khắp nơi trên thân thể bừa bộn.

Mà bây giờ, cỗ thi thể đó đang cùng năm trên giường với Phượng Trầm Ngư, Trầm Ngư còn không ngừng vặn vẹo, bỗng đem Ỷ Nguyệt ôm chặt, liều mạng liền muốn vận động lên.

Phượng Cẩn Nguyên lại tức giận, một tay kéo Trầm Ngư xuống, lão thái thái sợ hắn lại đem Phượng Trầm Ngư đánh chết như Phượng Tử Hạo, nhanh chóng hô một câu: “ Đấy là Trầm Ngư! “ 

Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên biết đây là Trầm Ngư, hắn không muốn giết nha đầu này, nhưng trong lòng tức giận lại không thể không ra tay. Cánh tay kéo. người sau khi đứng lên, hắn giơ tay về phía gương mặt Trầm Ngư nhanh tay tát, “ Đùng đùng đùng “ Tát xuống mấy bạt tai.

Vong Xuyên hạ dược không nhiều lắm lại thêm khi Phượng Cẩn Nguyên cùng Kim Trân đi vào lại mở rộng cửa, mê dược trong không khí đã sớm không còn lưu lại. Mà Phượng Trầm Ngư cùng Phượng Tử Hạo hai người cũng mây mưa lâu như vậy, dược tính trong người Trầm Ngư bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu, lại bị Phượng Cẩn Nguyên đánh như thế nên bây giờ hoàn toàn tỉnh táo.

Mới vừa tỉnh táo lại chỉ thấy gò má đau rát, lại thấy phụ thân trước mắt đang trợn mắt nhìn mình, Phượng Trầm Ngư như vừa tỉnh mộng: “ Phụ thân, chuyện này... Đây là thế nào? “ Nàng nhìn chung quanh một chút, chợt phát hiện tất cả mọi người Phượng gia đều có mặt trong phòng, lão tộc trưởng cũng có. Chỉ có điều lão kia quay. đầu đi, cố ý không nhìn mình.

Phượng Trầm Ngư liền buồn bực, “ Vì sao tất cả đều ở nơi này? “ Giác quan khôi phục từng chút, nàng bắt đầu cảm giác được cánh tay có chút đau, không khỏi dịu dàng nói: “ Phụ thân, ngươi nắm Trầm Ngư đau. “

Đến lúc này, Phượng Cẩn Nguyên sao lại quan tâm nàng có đau hay không, nâng nàng lên “ Bành bạch “ Lại là tát qua hai bạt tai, trong miệng còn mắng: “ Tiểu súc sinh! Ta thật là uổng công nuôi ngươi! “ Dứt lời, đột nhiên lại quăng nàng lên giường, Trầm Ngư sợ hãi kêu.

Lúc nàng ngã, đúng dịp thấy thi thể kia nằm trên giường, giữa cổ có vết bớt nhìn thấy mà giật mình, thoáng cái đã nhận ra thân phận thi thể kia, theo bản năng kêu to: “ Sao nàng lại ở đây? Nàng không phải đã chết sao? Vì sao lại ở đây? Vì sao lại tại trên giường của ta?“

Phượng Trầm Ngư la đến gần như mất giọng, đầu lắc lia lịa, chớp mắt lại nhìn thấy một vũng máu khác, trong vũng máu là ca ca nàng, Phượng Tử Hạo.

Nàng lập tức sợ ngây người, kia chẳng phải Phượng Tử Hạo, mà hắn tại sao lại không mặc quần áo nằm đây.

Giống như có vô số ký ức vụn vặt nổi lên trong đầu, như mộng, cũng không phải mộng, nhưng nếu chẳng phải mộng, nàng...

Phượng Trầm Ngư theo bản năng liền cúi đầu nhìn chính mình, nhất thời nhìn không hiểu, nhìn thân thể không mặc gì của mình cùng Phượng Tử Hạo, đặc biệt trên người vô số dấu hôn, càng nhắc nhở nàng rằng giấc mộng đáng sợ này là hiện thật, là sự thật đã xảy ra.