Thần Y Độc Phi

Chương 248: Yên lặng




Thanh âm này vừa phát ra, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Phượng Vũ Hoành. Chỉ thấy nàng sớm đã đứng dậy, đứng ung dung, nhìn thẳng vào Bộ quý phi, trong ánh mắt ấy cuối cùng lại mang theo chút lửa giận bất bình: “Thượng thư đại nhân nửa đời vì nước, vì Đại Thuận tận tâm tận lực, đến khi già chẳng những không thể an hưởng tuổi già, lại vẫn bị nữ nhi của mình đè chết, thật là... làm người ta thổn thức.”

Khi nàng nói ra lời này, bi thương cũng dần hiện lên khuôn mặt.

Người nhà họ Bộ ai ai cũng sững sỡ đến bất động, có một vài tiểu hài tử không hiểu chuyện khi nghe Phượng Vũ Hoành nói như vậy, trong lòng cũng có chút mông lung khó tả.

Bọn hắn căn bản cũng không hiểu sao Bộ Nghê Thường cùng Bộ quý phi lại đem cái chết của Thượng Thư Bộ đại nhân đổ hết lên đầu của vị tiểu thư họ Phượng này, cũng giống như mọi người đều nói, Thượng thư đại nhân là bị Bộ quý phi đè chết, mà người ném quý. phi nương nương, là đương kim Thánh thượng, chẳng lẽ muốn bọn họ đi tìm Hoàng thượng mà nói lý lẽ?

Mắt thấy người nhà họ Bộ đang bắt đầu thay đổi cảm xúc, Bộ quý phi tức giận đến lục phủ ngũ tạng đau nhói, “Phượng Vũ Hoành!" Nàng gần như nghiến răng ken két, “Nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, sự việc rốt cuộc nguyên nhân ra sao, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất!”

Bộ Nghê Thường cũng hung hăng nói “Ngươi không nên quá phách lối!”

Bộ Bạch Kỳ không dám nói quý phi, chỉ đành quát lớn nữ nhi của mình: “Chuyện này chưa đến phiên ngươi mở miệng”

Phượng Vũ Hoành lại gật đầu với Bộ Nghê Thường. và Bộ quý phi, nói: “Đúng là ta hiểu rõ nhất! Chuyện này. nguyên nhân là do Bộ cô nương tìm ta so tiễn thuật, ta phản đối nhiêu lần, nhưng nàng kiên quyết hùng hổ doạ người. Đến khi ta thăng tài bắn cung, trong lòng quý phi nương nương buồn bực nóng nảy, lúc này mới đắc tội Hoa phi, chọc Vân Phi cùng Hoàng thượng nổi giận.” Nàng nói chuyện, bất chợt nhìn chăm chú vào Bộ Bạch Kỳ, lại chỉ ngón tay về phía quý phi và Bộ Nghê Thường, nghiêm mặt nói u sỏ của mọi chuyện đều ở đây, Bộ lang trung ngươi còn chờ cái gì?”

Toàn bộ người Bộ gia đều hít một hơi khí lạnh không nên lời, trước đây chỉ nghe vị nhị tiểu thư Phượng gia này. từ nhỏ đã bị đưa vào sơn thôn mặc sống chết, bên ngoài cũng gọi nàng thiên kim sơn dã. Thế nhưng qua đêm cung yến hôm trước, Phượng Vũ Hoành dùng ba mũi tên khẳng định bản thân mình, khiến ai ai cũng khiếp sợ. Đặc biệt hôm nay, người nhà họ Bộ xem như lĩnh giáo trình độ ngôn ngữ của nàng, quả là nữ nhi phủ Thừa tướng, khí thế ép người, để cho bọn hắn cả th ở dốc cũng cảm thấy bị đè nén.

Phượng Vũ Hoành nói đến nỗi Bộ Bạch Kỳ cũng phải câm nín tại chỗ, kỳ thực trong lòng hắn cũng biết rõ chuyện này không trách được Phượng gia, nhưng bắt hắn đắc tội Bộ quý phi, định tội nữ nhi duy nhất của mình, thật tâm là hắn không làm được chuyên này! Trong lúc nhất thời, đều cảm thấy vạn phần lúng túng, không cách nào để kéo về được nữa. Tất cả mọi người ở đây cũng không ai dám lên tiếng, mà người đến đây cúng viếng bị chặn ở cửa phủ càng ngày càng nhiều, ngay lúc này chỉ nghe trong Bộ phủ có âm thanh già nua trầm thấp khàn khàn nhưng không mất uy nghiêm truyền đến... “Đủ rồi!” Chỉ hai chữ, người nhà họ Bộ cùng xoay. người lại, hướng về phía phát ra thanh âm cùng khom người hành lễ, ngay cả quý phi Bộ Bạch Bình cũng ngậm miệng, nhìn tới nơi ấy, thần sắc cung kính.

Phượng Vũ Hoành quay đầu nhìn, chỉ thấy từ cửa phủ một vị lão thái thái đi ra, tuổi lớn hơn tổ mẫu nàng năm, sáu tuổi, một thân tang phục trắng phau, trên đầu quấn một vòng vải trắng, sắc mặt bi ai, nhưng con ngươi bóng lưỡng, trong tay cũng chống cây quyền trượng, bước chân nặng nề hữu lực, khí thế phát ra lập tức khiến Phượng lão thái thái bị đè ép.

Bộ Bạch Kỳ gọi lão thái thái một tiếng: “Mẫu thân.”

Chỉ thấy Bộ gia lão thái thái sau khi đứng vững, hung hăng liếc Phượng Vũ Hoành, rồi sau đó lại quay mặt trầm giọng nói: “Hôm nay là ngày gì? Vậy mà các ngươi làm loạn đến bước này, các ngươi xứng là người Bộ gia sao?”

Lão thái thái giận dữ, người nhà họ Bộ cũng không ai dám lên tiếng.

Phượng lão thái thái dường như bị khí thế của đối phương dọa sợ, có chút không được tự nhiên. Phượng Vũ Hoành tiến đến bên người nàng nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, ngài là mẫu thân của đại quan nhất phẩm, cho dù Bộ lão thái thái này mang trên mình cáo mệnh, nhưng tổ mẫu cũng không cần cúi đầu trước mặt bà ta.”

Phượng lão thái thái vừa nghĩ cũng đúng, đối phương bởi vì có nữ nhỉ làm quý phi, giúp nàng cầu xin cái cáo mệnh, nhưng đến cùng con trai của nàng là đại quan nhất phẩm, cao hơn một giai thượng thư chết đi kia, vì sao phải khiêm tốn?

Nghĩ thông suốt điểm này, đầu Phượng lão thái thái lại nâng lên một chút.

Bộ lão thái thái cũng không dám dùng cáo mệnh tự xưng, chủ động khom người với Phượng lão thái thái: “Phượng gia có thể tới cúng viếng vong phu, quả thật làm vinh hạnh Bộ gia.”

Quý phi vẫn chưa mở miệng rốt cục lại không nhịn được, trừng Phượng Vũ Hoành nói: “Muốn đi vào cúng viếng củng được, nhưng ngươi phải quỳ xuống mà bò. vào cho bổn cung, bò đến đụng đầu vào linh đường!”

Khi nàng nói xong lời này dùng mười phần lực, cổ họng cũng khàn đi, khí thế quý phi lập tức bày ra, dọa mọi người một trận.

Phải quỳ bò cho đến khi đầu cụng vào linh đường, đại lễ như thế, mà lại rơi trên một vị tiểu cô nương khác. họ?

Trong lúc nhất thời, trong đám người đến đây cúng viếng nghị luận sôi nổi, đều chỉ Bộ quý phi lấy thế đè người, Bộ gia đối với chuyện này hoàn toàn không có lý.  

 Đại thái giám bên người quý phi bất chợt hét cao...

“Yên lặng!” Đám người trong nháy mắt yên tĩnh lại.

“Phượng Vũ Hoành.” Bộ quý phi không chịu được nữa, một lần nữa nằm lại trên cáng, “Bản cung là hoàng phi cao quý, thế nào, bắt ngươi quỳ cũng không quỳ được sao?”