Thần Y Độc Phi

Chương 243: Một chuỗi kiếp nạn




Phượng Vũ Hoành cười, “Mẫu thân, người tin thì có, không tin thì vốn sẽ không có. Ta là nữ nhỉ của người, sẽ không hại người.”

Diêu thị thấy nàng không muốn nhiều lời, có thể đưa ra một lí do như vậy, thật ra cũng vì ngày sau trước mặt người khác nàng có một lí do để giải thích hợp lí.

Nàng bất đắc dĩ, nhưng cũng không hề truy cứu, chỉ nói: “Ta là mẫu thân của con, chỉ mong điều tốt đẹp.

Tiễn bước Diêu thị, Phượng Vũ Hoành không thể không cân nhắc qua.

Diêu thị đã nghi ngờ nàng, một câu “kỳ nhân Ba Tư” gạt được người khác, lại không lừa được mẫu thân đã cùng sinh hoạt tại sơn thôn. 

Hôm nay chỉ là hỏi một chút, nếu sau này càng nhiều luẩn quẩn trong lòng, chỉ sợ sẽ kết lại trong lòng càng lớn.

Xem ra, phải nghĩ biện pháp giữ khoảng cách với Diêu thị, đưa nàng đi Tiêu Châu bồi Tử Duệ?

Trong lòng Phượng Vũ Hoành đã có chủ ý, nhưng cũng hiểu việc này không thể. Trước mắt không xác định được nhiều nhân tố, việc hàng đầu là phải cam đoan Diêu thị bình an, sự rời đi của nàng là mấu chốt, chuyện này cần phải nghiên cứu thêm.

Giữa trưa, Thanh Ngọc truyền đến một tin tức: “Bộ gia đại tang, hiện tại toàn bộ kinh thành đều nghị luận đại sự của Lại bộ thượng thư Bộ đại nhân.”

Lúc này nàng mới nhớ đến đêm cung yến đó Lại bộ thượng thư bị chính nữ nhi đè chết, chỉ sợ đó là kiểu chết buồn bực nhất trên đời này?

“Tang sự làm rất lớn à?” Nàng vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện với Thanh Ngọc.

'Thanh Ngọc rót cho nàng chén trà gật đầu trả l “Tốt xấu gì cũng là quan lớn, huống chỉ còn có thể diện của Bộ quý phi, sao không thể khí phái chứ. Đêm qua trong Kỳ bảo trai có người mua một khối Hàm Thiền, sau đó nô tỳ phái người hỏi thăm, đúng là Bộ gia sai người đi mua.”

Cái gọi là Hàm Thiền, thật ra chỉ là một loại vật bồi táng cổ đại, để đặt trong miệng. Hàm Thiền vì là chất  ngọc, có hình dạng một con ve, ngụ ý tinh thần bất tử, tái sinh lại. Bình thường kẻ có tiền cực kỳ chú ý, người Bộ gia đến Kỳ Bảo trai mua Hàm Thiền, có thể thấy tang sự của Bộ đại nhân làm cực kỳ lớn.

“Bộ gia có động tĩnh gì không?” Nay người đi lại bên ngoài nhiều nhất là Thanh Ngọc, Phượng Vũ Hoành dần dần tạo thành thói quen hỏi thăm Thanh Ngọc, khi làm việc thì tìm Vong Xuyên và Hoàng Tuyền đi làm.

“Tiểu nhị ở Kỳ Bảo tria nghe hai người đến mua Hàm Thiền nói chuyện phiếm, hình như nói là Bộ gia đã gửi thư đến vị đại tướng quân đang ở biên quan xa xôi, muốn hắn trở về chịu tang.”

Phượng Vũ Hoành cảm thấy hứng thú với tin tức này, cũng thực vừa lòng biểu hiện của vị tiểu nhị ở Kỳ Bảo trai kia, nàng nói với Thanh Ngọc: “Thưởng cho tiểu nhị có tin tức kia hai lượng bạc, đồng thời ngươi nói với bọn hắn, nghe được việc gì thì đừng nói ra bên ngoài, trừ ngươi và ta ta, bất luận kẻ nào đi hỏi thăm tin tức đều phải dựa vào thẻ bài của ta.” Nàng vừa nói vừa vừa đem thẻ bài ở thắt lưng mà trước khi tiến cung lão thái thái đã đưa riêng cho nàng và Tưởng Dung, đưa cho Thanh Ngọc: “Ngươi giữ cẩn thận, tạm thời cứ dùng đi, về sau tìm được vật thích hợp ta sẽ đưa thay thế.”

Thanh Ngọc là nha đầu cực kỳ thông minh, Phượng Vũ Hoành nói mấy câu nàng liền hiểu: “Tiểu thư muốn bồi dưỡng tổ chức ngầm, yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ dặn dò tốt người của ba cửa tiệm, đồng thời cũng sẽ lưu ý bồi dưỡng chuyên môn người thích hợp để xếp vào.” 

“Nay chuyện bên ngoài đều do ngươi thu xếp, ta rất yên tâm. Chỉ là ngươi lưu ý phải tìm người không có bận tâm việc gì, tựa như vừa nói chuyện tổ chức ngầm, cũng phải xem có muốn thật sự làm không. Ở phương diện chọn người phải chọn người thông minh, nhưng tướng mạo cũng không được quá kì. Nếu không thể đẹp, cũng không thể khó coi, tốt nhất là loại người xen lẫn trong đám người cũng vẫn không thể tìm ra mới tốt, như vậy mới không để người ta lưu lại ấn tượng quá sâu, để sử dụng nhiều lần.”

Thanh Ngọc gật đầu: “Nô tỳ nhớ kỹ. Hôm qua tiểu thư nhắc muốn thêm một vài người thì nô tỳ đã lựa chọn, buổi trưa ngày mai có thể dẫn đám người tới để tiểu thư lựa chọn.”

“Không cần ta chọn, ngươi cứ trực tiếp mang người tốt vào phủ là được. Ta tin tưởng ngươi.” Nàng không muốn việc gì cũng phải ra tay, luôn cho người phía dưới một ít không gian trưởng thành, thậm chí là sai lầm, cũng là một loại trưởng thành. Nàng để Thanh Ngọc bồi dưỡng đám người đó, chính là vì có một ngày dù nàng không ở đây, các nàng cũng có thể vì nàng mà chống đỡ một bầu trời.

Đối với sự tín nhiệm của Phượng Vũ Hoành, Thanh Ngọc vô cùng cảm kích, thậm chí là kích động.

Nàng vốn sẽ không tình nguyện chỉ làm một nha hoàn hầu hạ bình thường, Phượng Vũ Hoành trọng dụng nàng như thế, dường như có thể đem tiềm lực của nàng kích phát hoàn toàn, để nàng làm một mình, tìm lại được. sự tự tin vốn có. 

Chủ tử như vậy, Thanh Ngọc tin tưởng, trừ Phượng Vũ Hoành, đời này cũng không tìm ra người thứ hai.

Chủ tớ hai người còn nói một lát, Thanh Ngọc liền rời phủ làm việc. Phượng Vũ Hoành gọi Hoàng Tuyền tới, phân phó nói: “Nghĩ cách đi thăm dò Bộ Thông, tin tức càng nhiều càng tốt.”

Hoàng Tuyền gật đầu đáp ứng, lại nhắc nhở nàng nói: “Vậy vẫn nói với Điện hạ để hỏi thăm, hay là mượn người bên đó để điều tra.”

Phượng Vũ Hoành khẽ thở dài một tiếng: “Đi đi, xung quanh chúng ta trước mắt không có người.”

Nhìn Hoàng Tuyền vội vàng rời đi, Phượng Vũ Hoành không khỏi có chút sốt ruột. Ở đây không có các phương tiện thông tin và giao thông nhanh chóng, thành lập một mạng lưới tin tưới đúng là trọng yếu!

Bộ Thông, cái tên kia nghe nói là nam tử có vài phần khúc mắc với nàng sẽ hồi kinh, vì sao tin tức này nàng nghe xong có chút hoảng hốt?