Thần Y Độc Phi

Chương 232: Lo nghĩ




Một tiếng kêu này làm tất cả mọi người giật nảy mình, Hoàng Tuyền trong chớp mắt liền nhảy đến trước mặt Phượng Vũ Hoành để bảo vệ nàng, chỉ thấy Thanh Nhạc vốn đang quỳ trên mặt đất tức khắc lao lên, tay phải nhanh chóng từ trên đầu Phượng Trầm Ngư rút một cây trâm cài tóc, chạy thẳng tới Phượng Vũ Hoành, đâm tới.

Phượng Vũ Hoành tránh cũng chả thèm tránh, cứ nhìn Thanh Nhạc kia điên điên khùng khùng, nàng cũng. đã thấy Hoàng Tuyền khởi động, môi nàng khẽ mỉm cười, chỉ thấy Thanh Nhạc đã bị Hoàng Tuyền một cước. đá bay thật xa.

Phượng Trầm Ngư lần đầu tiên nhìn thấy nha đầu bên người nàng động thủ, trước đây chỉ biết Ngự vương phủ đưa tới hai nha đầu đều biết võ công, nhưng nàng tuyệt không nghĩ rằng họ lại dũng mãnh đến như vậy.

Nàng kinh ngạc nhìn Phượng Vũ Hoành, nhìn vị muội muội này ánh mắt trong trẻo đến lạnh lùng nhưng lại đây. quả cảm, bất chợt liền cảm thấy bản thân giống như chưa từng quen biết người này. Bất kể là dòng đích nữ Phượng Vũ Hoành trước đây hay là thứ nữ Phượng Vũ Hoành bây giờ, dường như cũng không nên như vậy.

Nàng không chỉ ra được Phượng Vũ Hoành có có điểm nào đó không dúng, chỉ là đáy lòng dần dần có một loại tuyệt vọng dâng lên.

Vị muội muội này, nàng tựa hồ... đấu không lại.

Thanh Nhạc quỳ một đêm, bây giờ lại bị Hoàng Tuyền đạp một cước, sớm đã hôn mê trong lúc bay ra ngoài. Lúc rơi xuống đất chỉ có rầm một tiếng, ngay cả một người tiến lên đỡ nàng cũng không có.

Ma ma kia không quan tâm việc Hoàng Tuyền tại cửa cung động cước đá người chút nào, nàng là lão. nhân trong cung đã lâu, hai người Hoàng Tuyền và Vong Xuyên này nàng đã từng thấy. Chính xác đó là nha hoàn mà Vân phi đã từng dùng, ai dám đắc tội?

Nàng cười ha ha nhìn Phượng Vũ Hoành, không để ý. tí nào đến Thanh Nhạc đang hôn mê, chỉ cung kính nói: “Vương phi là muốn xuất cung sao? Có muốn lão nô an bài xe ngựa đưa ngài về hay không?” Vừa nói vừa đưa mắt nhìn xe ngựa của Phượng gia đáng đứng đợi cách đó không xa.

Phượng Vũ Hoành cười, ma ma trong cung quả nhiên đều là người có thể nhìn ra môn đạo, nàng cũng không khách khí: “Cũng tốt, vậy làm phiền ma ma.”

“Vương phi đừng nói vậy.” Ma ma kia nhanh chóng hành lễ, xoay người liền sai người chuẩn bị.

Khi Phượng Vũ Hoành ngồi xe ngựa trong cung về đến nhà, đã là giờ Thìn. Chuyện phát sinh trên cung yến đêm qua, Phượng Cẩn Nguyên mang theo Tưởng Dung hồi phủ trước, sau đó đã thuật lại với mọi người. Bây giờ Trầm Ngư còn quỳ bên ngoài cửa cung, lão thái thái vốn là muốn Phượng Cẩn Nguyên qua xem thử, nhưng Phượng Gẩn Nguyên cảm thấy nếu hắn mà làm không tốt sẽ để Hoàng hậu tức giận càng lớn hơn, cũng chỉ có thể điều động xe ngựa đi đón, bản thân đành phải ở trong phủ yên lặng chờ đợi.Đáng tiếc, sáng sớm nữ nhi hắn đợi đã trở về nhưng cũng không phải là Trầm Ngư, người hắn quan tâm nhất, mà là Phượng Vũ Hoành.

“Có thấy đại tỷ tỷ của ngươi hay không?” Phượng Vũ Hoành vừa tiến vào cửa phủ, Phượng Cẩn Nguyên trực tiếp liền tiến lên đón, mở miệng bèn hỏi một câu như vậy.

Nàng hơi giật mình, cả đêm không ngủ, đúng có chút mệt mỏi, Phượng Cẩn Nguyên trực tiếp hỏi một câu như vậy đã kéo lên lửa giận nơi đáy lòng nàng vẫn ẩn nhẫn... “Nữ nhi ở lại trong cung cả đêm, phụ thân cũng không nói một câu quan tâm sao?”

Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày lại, không khách khí nói: “Chẳng phải ngươi trở về là không có chuyện gì sao! Còn đại tỷ ngươi bị phạt quỳ gối ở cửa cung, làm sao có thể so được với ngươi, người được Hoàng thượng lưu lại chẩn bệnh.”

Nàng cũng cau mày nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, trong đầu có bốn chữ như vạn mã lao theo rít gào... không biết xấu hổi

“Không nhìn thấy!” Nàng lười phải nói nhảm với hắn, dẫn theo Hoàng Tuyền xoay người liền đi về Đồng Sinh Hiên.

Phượng Cẩn Nguyên cũng cả đêm không ngủ, có chút nổi nóng cáu gắt, thấy Phượng Vũ Hoành mà lại lớn mật lớn gan nói chuyện như vậy với hắn, tức giận gầm lớn một tiếng: “Ngươi đứng lại đó cho ta”

Phượng Vũ Hoành mà thèm để ý sao, làm như không nghe, dứt khoát rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước đã bị một tiểu nha đầu từ đường nhỏ chạy đến ngăn cản... “Nhị tiểu thư, lão thái thái mời người đến Thư Nhã viên một chuyến!” Lời nói mang theo khách khí và mừng rõ, so với Phượng Cẩn Nguyên là hai thái độ một trời một vực.

Phượng Vũ Hoành gật đầu, dẫn theo Hoàng Tuyền cùng nha đầu kia đi vòng đến Thư Nhã viên, lúc đi lại gần đến Phượng Cẩn Nguyên liền nói: “Phụ thân nếu còn gì muốn hỏi, không bằng cùng A Hoành thỉnh an tổ mẫu, đại tỷ thân là dòng đích nữ Phượng gia, nhưng tự hạ mình đi làm đi làm nha hoàn cho Thanh Nhạc cô nương, thật không biết nhà chúng ta trong kinh thành rốt cuộc có địa vị gì.”

Phượng Cẩn Nguyên biến sắc, sắc mặt lúc trắng lúc. đỏ, mắt thấy Phượng Vũ Hoành đã theo nha hoàn đi đến Thư Nhã viên, bất đắc dĩ giậm chân một cái, cũng đi theo.

Ngược lại với Phượng Cẩn Nguyên một lòng lo cho Trầm Ngự, lão thái thái và hết thảy người ở Thư Nhã viên vì Phượng Vũ Hoành hồi phủ mà mặt mày hớn hở. Triệu ma ma trước tiên tới nghênh tiếp, đều không chú ý đến sự có mặt của Phượng Cẩn Nguyên ở phía sau, trước tiên hướng Phượng Vũ Hoành hành đại lễ: “Lão nô thỉnh an nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư trong cung bận rộn cả đêm, nhất định mệt muốn chết rồi, lão thái thái trời còn chưa sáng liền sai người nấu sẵn canh bồ câu non, cho nhị tiểu thư bồi bổ thân mình.”

'Trên mặt Phượng Vũ Hoành cũng cười xán lạn, nói với Triệu ma ma: “Đã làm phiền tổ mẫu rồi, trong phủ này chắc cũng chỉ còn tổ mẫu là thương ta nhất!”

Triệu ma ma mời nàng vào đại sảnh, đồng thời thuận theo lời của nàng mà nói: “Lão thái thái yêu thương nhị tiểu thư là thật lòng, không chỉ nấu sẵn canh bồ câu non, còn định vào trong kinh tìm thợ may tốt nhất, chờ nhị tiểu thư hồi phủ sau đó cắt cho người vài bộ đồ mới nha."”Thật sao?” Phượng Vũ Hoành hơi khó hiểu, “Vì sao gấp gáp may thêm đồ mới như vậy?”

Nói chút chuyện phiếm, hai người đã vào đến chính sảnh, lão thái thái đang ngồi ở trên ghế chủ vị, một gương mặt cười rộ hiền hòa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, nàng chưa kịp hỏi thì lão thái thái chủ động bị nói: “A Hoành nhà chúng ta thắng được trầm đầu phượng, tất nhiên là muốn vì chiếc trâm kia mà làm xiêm y thích hợp đẹp mắt nhất.”

Thì ra là lo nghĩ cái này. 

Phượng Vũ Hoành thầm nhếch khóe môi, cúi người hạ bái với lão thái thái: “Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu, phiền tổ mẫu nhớ thương, là tôn nữ không tốt.”