Thần Y Độc Phi

Chương 197: Phu nhân không cần như thế




Câu chuyện tiếp tục dưới đây .

Lão thái thái buồn bực hừ một tiếng, không cam lòng nói: “Mẫu Đơn viện đang tốt lành, cho màu trắng vào lại dính xui.” Nói xong lại nhìn về phía Phượng Cẩn  Nguyên, đột nhiên hỏi câu: “Vậy cửu hoàng tử giơ roi có phải đã doạ ngươi choáng váng rồi hay không? Còn muốn đem ta làm bia đỡ, sao ngươi lại mặc kệ để người †a đem nương ngươi quất chết?”

Phượng Cẩn Nguyên sợ tới mức vén áo bào quỳ: xuống, “Mẫu thân vạn lần không thể nói như vậy, con thà tự mình chịu roi, cũng không thể để mẫu thân nửa điểm thương tổn!” Vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, trong giọng nói có phần bất đắc dĩ: “A Hoành, vi phụ biết chuyện hôm nay làm ngươi lạnh tâm, nhưng ngươi có thể nể tình phần cốt nhục thân tình, không cần phải giật dây Ngự vương điện hạ quất người nhà mình?”

Phượng Vũ Hoành lại buồn bực: “Ta giật dây khi nào? Là đại ca ca tự mình chạy tới, còn hô hào cái gì mà để Huyền Thiên Hoa giải oan cho mẫu thân hắn? Phụ thân chẳng lẽ không nghe thấy sao?”

Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên nghe được, bất đắc dĩ nắm chặt tay, “Tử Hạo đều bị mẫu thân hắn chiều hư rồi." Nói xong, lại nghĩ tới vốn muốn cùng Phượng Vũ Hoành nói một chuyện: “A Hoành, vi phụ cũng phải nhắc nhở ngươi, hai vị kia dù sao cũng là hoàng tử, là vương gia, sao ngươi có thể mở miệng ngậm miệng liền gọi thẳng tục danh như vậy?”

Không đợi Phượng Vũ Hoành trả lời, lão thái thái tức giận trước: “Ngươi quan tâm chính sự không được à? A. Hoành cùng cửu hoàng tử cảm tình tốt, ngươi không thấy lúc nàng gọi tục danh của người cửu hoàng tử vẫn là một bộ dáng hưởng thụ sao? Ngươi không nghe thấy A Hoành cùng thất hoàng tử từng câu từng chữ gọi là thất ca? Bên trong A Hoành vẫn là một đứa trẻ, ngươi đừng quản nàng lại thành vô liêm sỉ giống Tử Hạo!”

Phượng Cẩn Nguyên bị mắng té tát, chỉ phải gật đầu, không nói cái gì nữa.

Phượng Vũ Hoành nhặt quyền trượng của lão thái thái lên, một lần nữa giao trả vào tay nàng. Hôm nay nàng đối với biểu hiện của lão thái thái thập phần vừa lòng, nàng có thể nhìn ra được giờ phút này lão thái thái nói ra không phải vì nịnh bợ nàng để có được cái gì ưu việt, mà là lão thái thái thực sự nghĩ như vậy.

Năm quyền trượng trong tay lần nữa, cảm xúc của lão thái thái cũng bình tĩnh rất nhiều, không khỏi giữ chặt tay Phượng Vũ Hoành, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng. “A Hoành, tổ mẫu tuổi đã lớn, cái nhà này cũng không quản được. Về sau ngươi cách xa đại ca ca một chút, đừng để hắn điên lên rồi lại làm ngươi bị thương.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, “Tổ mẫu yên tâm, A Hoành sẽ cẩn thận.”

Lão thái thái lại nhìn thoáng qua Phượng Cẩn Nguyên, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt từ từ nhìn ra bên ngoài, tựa như đang cân nhắc cái gì.

Lúc này, Huyền Thiên Hoa giúp Huyền Thiên Minh đi đến Đồng Sinh hiên, có nha đầu dẫn đường đưa bọn họ. đến chỗ Nguyệt Lượng môn ở Liễu viện, sau đó lùi xuống dưới: “Điện hạ, phía trước chính là Đồng Sinh hiên.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu, ôn hòa nói với nha đầu kia: “Chúng ta tự mình đi vào là được rồi, ngươi về đi.”

Mặt nha đầu kia trong phút chốc liền đỏ lên, cúi người với hai người, ôm mặt một đường từ từ rời đi.

Nha đầu canh cửa ở Đồng Sinh hiên dĩ nhiên biết người đến là ai, lúc nãy có hai người đã đến bên này thông báo trước. Trước mắt thấy người đã đến gần, nhanh chóng tiến lên hành lễ, sau đó dẫn bọn họ đến chỗ nhóm chủ tử tụ tập.

Sáng sớm hôm nay Diêu thị đã đi qua chỗ Phượng phủ, buổi trưa trở lại Đồng Sinh hiên chăm sóc Tử Duệ, ngay lúc Huyền Thiên Minh bọn họ đến phía trước, nàng đang muốn đi tiếp, Hoàng Tuyền lại chạy tới kể chuyện ở linh đường một cách đơn giản mà tóm tắt chuyện chính yếu một lần.

Diêu thị kinh hãi, hỏi thêm: “A Hoành có bị thương hay không? Ngươi nói Tử Hạo động kiếm? Có làm thương A Hoành chúng ta hay không? Lửa đốt lớn không? Vong Xuyên sẽ bảo hộ A Hoành không có việc gì chứ?”

Lời này đúng lúc bị hai người Huyền Thiên Minh nghe thấy, không khỏi nói: “Nghe thấy không, đây mới là mẹ ruột.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu, nhưng mà cũng phản bác. hắn: “Cũng không phải ai cũng bị mẫu thân nuôi hỏng, mẫu phi chúng ta đối với ta mà nói, giống như mẹ ruột vậy." 

Huyền Thiên Minh dõng dạc đáp: “Tất nhiên rồi! Nương ta có thể giống với người khác sao!”

Hai người hắn nói chuyện cũng không kiêng dè người bên ngoài. Diêu thị và Hoàng Tuyền sớm nghe. thấy, Diêu thị kéo Tử Duệ chạy tới, làm hành động quỳ xuống vấn an bọn hắn, lại bị Huyền Thiên Hoa đi trước. một bước ngăn lại.

“Phu nhân không cần như thế.”

Huyền Thiên Minh cũng đi theo nói: “Ngài là mẫu thân của A Hoành, nếu ta nhận lễ của ngài, A Hoành sẽ cắn ta.”

Diêu thị xấu hổ một trận, cái gì mà cắn hắn?

Phượng Tử Duệ thấy Huyền Thiên Minh rất là vui vẻ, tiểu hài tử cũng không biết sợ, chạy chậm đi đến trước mặt Huyền Thiên Minh, sôi nổi nói: “Điện hạ rất lợi hại, ngài đến thăm tỷ tỷ của ta sao?”

Nay hắn mập hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, thập phần đáng yêu.