Thần Y Độc Phi

Chương 177: Suy nghĩ chu đáo




Phượng Cẩn Nguyên cũng ngạc nhiên đối vs thay đổi của Thẩm thị, cảm động gật đầu, “Nàng có thể như vậy, ta an tâm.”

Bọn họ hàn huyên xong, mới đến lượt mấy đứa trẻ vấn an Thẩm thị.

Vẻ mặt từ mẫu của Thẩm thị nhìn mấy đứa trẻ, trước nói với Trầm Ngư và Tử Hạo: “Các con là huynh trưởng đại tỷ, sẽ phải có dáng vẻ của huynh tỷ, ngày thường phải yêu thương đệ muội, bên ngoài cũng phải quan tâm đệ muội nhiều hơn, biết không?”

'Trầm Ngư và Tử Hạo cùng nói: “Con gái/Con trai đã nhớ.”

Thẩm thị gật đầu, rồi mới chuyển sang Phượng Vũ Hành, phá lệ kéo tay Phượng Vũ Hành, lời nói thấm thía: “Mẫu thân ở am đã cầu nguyện riêng cho A Hành chúng †a, con là đứa trẻ đầu tiên có hôn ước ở Phượng gia chúng ta, mẫu thân cầu Bồ Tát phù hộ con và Ngự vương điện hạ tương lai tốt đẹp.”

Câu chuyện tiếp tục dưới đây

Phượng Vũ Hành nhìn Thẩm thị, chỉ cảm thấy giờ phút này người này có nét mặt hiền hòa, tấm lòng nhân từ, lại nói với nàng một hồi như vậy, thật sự là làm cho. người ta có vài phần cảm động. Đáng tiếc... Đáng tiếc rốt cuộc chỉ là giả vờ, trong ánh mắt không giấu đi cừu hận điên cuồng.

Nàng bất đắc dĩ cười khổ, khom người với Thẩm thị: “Đa tạ mẫu thân.”

'Thẩm thị vỗ vỗ tay nàng, lại xoa đầu Tử Duệ, hỏi chút chuyện học vỡ lòng, lại nói tốt với Tưởng Dung, rốt cuộc, ánh mắt rơi xuống cánh tay vẫn còn treo trên cổ của Phấn Đại: “Mẫu thân cũng không biết làm thế nào để giúp con giảm bớt cánh tay đau này.” Thẩm thị vừa nói, thế nhưng còn rơi xuống một giọt lệ, “Mấy ngày nay mẫu thân dốc lòng với Phật, mới hiểu được đã làm rất nhiều chuyện sai, nay rất hận không thể thay tội cho. Phấn Đại.”

Rốt cuộc Phượng Phấn Đại còn nhỏ, bị nàng dọa sửng sốt, nhìn Thẩm thị ch ảy nước mắt, nhưng cũng khóc lên, vừa khóc vừa chui vào trong lòng Thẩm thị: “Mẫu thân, Phấn Đại rất nhớ người.”

Phượng Vũ Hành nổi da gà một trận, rõ ràng đã thấy sự phiền chán trong mắt Thẩm thị.

Phấn Đại khóc xong, Thẩm thị ngược lại đi trấn an Kim Trân: “Mấy ngày nay ít nhiều có muội chiếu cố lão. gia, trước kia ta có chỗ đối xử với muội không tốt, muội đừng để trong lòng. Trước mắt đều là tỷ muội một nhà, so với trước khác nhau." Nói xong Kim Trân, lại trấn an Hàn thị: “Sắc mặt của muội thật sự không tốt, thân mình không thoải mái cần phải gọi đại phu đó!”

Cuối cùng, trọng điểm rơi trên người Diêu thị, chỉ thấy Thẩm thị tiến lên vài bước, chốc lát đã ôm chặt rong mắt tuôn rơi... “Tỷ tỷ, ta nên gọi tỷ là Diêu tỷ tỷ mới đúng, tỷ tỷ nhập phủ sớm hơn so với ta, cũng không nghĩ nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện như vậy. Mấy ngày nay tâm tính ta kiêu ngạo, luôn làm khó xử tỷ, Diêu tỷ tỷ đừng trách ta.”

Thẩm thị vốn mập, khí lực cũng lớn, Diêu thị bị nàng ôm đến thở cũng lao lực, nhanh chóng nói với nàng: “Không trách ngài, sao thiếp thân có thể trách cứ đại phu nhân. Phu nhân đừng như vậy, để bọn hạ nhân chê cười.”

'Thế này Thẩm thị mới buông Diêu thị ra, sau đó cùng với ánh mắt tán thưởng của lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên, theo mọi người cùng đến Mẫu Đơn viện dùng bữa. 2

Phấn Đại đi cuối cùng lau nước mắt một phen, kích động lúc trước nháy mắt đã thu lại, chỉ thấy nàng trừng mắt nhìn Hàn thị, âm thanh lạnh lùng nói: “Thẩm thị đã đổi tính, chỉ sợ phong thủy trong phủ đã quay lại, ngươi đúng là vô dụng!”

Ánh mắt tàn nhãn làm cho Hàn thị run run, sắc mặt trắng bệch vài phần.

Hôm nay lão thái thái tươi cười đẩy mặt, chạy vào trong, chờ riêng Thẩm thị, mà Thẩm thị kia đã sửa tác phong ngày xưa, không còn diễu võ dương oai, quy củ theo sau lão thái thái, từng bước cũng không vượt qua.

Lão thái thái không khỏi gật đầu liên tục, nếu Thẩm thị có thể duy trì như vậy, chắc chắn Phượng gia rất có phúc.

Mọi người vào Mẫu Đơn viện rồi ngồi xuống, đám hạ nhân bắt đầu bày tiệc, lão thái thái nói với Thẩm thị: “Bàn tiệc hôm nay là do A Hành thu xếp, cũng là vì để nàng học cách quản gia. Dù sao tương lai gả vào Ngự vương phủ cũng là chủ mẫu, cũng không thể lúc ở nhà mẹ đẻ không học được cái gì.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng nói: “Nếu bàn tiệc có gì không ổn, nàng là mẹ cả phải chỉ bảo nàng.”

An thị nghe xong lời này, không khỏi cúi đầu bất đắc. dĩ than nhị, chỉ nói là để Thẩm thị chỉ điểm, vậy còn không phải càng chỉ điểm càng loạn, khi nào thì Thẩm thị tham gia việc nhà vậy, nhiều năm rồi nếu không phải do Trầm Ngư đứng ra sắp xếp cho nàng, không chừng nàng đem cái nhà này thành bộ dạng nào đó rồi.

Thẩm thị cũng khiêm tốn, trả lời Phượng Cẩn Nguyên: “Thiếp thân chỉ sợ không hiểu quy củ trong vương phủ, sợ dạy dỗ sai. Chắc không gấp lắm, A Hành mới mười hai tuổi, đợi đến khi mười bốn tuổi, không bằng lão gia mời một ma ma trong cung đến, cuối cùng dạy bảo một năm, A Hành cũng có tiền đồ hơn.”

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy Thẩm thị nói có lý, không khỏi khen: “Cũng là nàng suy nghĩ chu đáo.”

'Thẩm thị hé miệng nở nụ cười, suýt nữa làm Phượng Vũ Hành cười ra tiếng. 

Thật sự là, loại hành động này, cho dù là Hàn thị hay Kim Trân, đều làm người khác yêu thương, nhưng Thẩm thị này... Quên đi, coi chừng thế giới này, không ai có cùng khí chất với nàng.

Nàng thu hồi ánh mắt, thấy một nha hoàn cuối cùng mang một khay đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn, dự đoán, chỉ sợ lát nữa, sẽ có một trò hay được trình diễn.