Thần Y Độc Phi

Chương 169: Không bằng ngươi chết đi!




“Hàn di nương làm sao vậy?” Phượng Vũ Hành cướp lời phụ thân hỏi.

“Buổi trưa hôm nay Hàn di nương bắt đầu ăn không ngon, cứ kêu đau đầu. Vốn nghĩ rằng đi ngủ sẽ tốt hơn, nhưng lúc này, chẳng những không chuyển biến tốt, còn càng ngày càng nặng hơn. Di nương khó chịu nằm trên sạp, mơ màng gọi lão gia'. Xin lão gia đi thăm Hàn di nương!”

Phượng Vũ Hành trong lòng cười thầm, ngoài miệng khuyên nhủ: “Phụ thân mau trở lại đi! Thân thể Hàn di nương yếu kém, hay là sinh bệnh nặng.”

Rốt cuộc là do Phượng Cẩn Nguyên sủng Hàn thị nhiều năm, tuy hiện tai có người mới là Kim Trân, nhưng tình cảm nhiều năm vẫn là ở Hàn thị. Trước mắt vừa nghe Hàn thị bị bệnh, rốt cuộc hắn ngồi không được, đặt Tử Duệ xuống, đứng dậy nói với Diêu thị: “Ta đi xem đã, ngày khác đến chỗ nàng.”

Diêu thị cúi đầu không nói gì, Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy đối xửa với nàng hơi thua thiệt, muốn tiến lên cầm thay Diêu thị, nha đầu đang quỳ kia lại thúc giục: “Lão gia nhanh chút, bên này xa, nô tỳ thật sự sợ Hàn di nương không chống đỡ được!”

Một câu đã làm cho động tác của Phượng Cẩn Nguyên ngừng lại, trở ra ngoài, nha đầu kia nhanh chóng. đứng lên đi theo.

Đến khi bọn họ đã đi xa, lúc này Diêu thị mới hỏi Phượng Vũ Hành: “Con sớm biết bên Hàn di nương đang có chuyện đến đây?”

Phượng Vũ Hành nói với nàng: “Lúc con đến bên này, Hoàng Tuyền đã nói với con.” 

Diêu thị gật đầu, “Chắc Hàn thị cũng đã nhìn chằm chằm việc này, như vậy ta sẽ không phải sợ nữa, nói vậy thì lần sau phụ thân con đến đây tiếp, nàng vẫn sẽ ngăn cản.

Phượng Vũ Hành không nói thêm nữa, cảm thấy tính toán chuyện này với Kim Trân mới tốt một chút. Hàn thị cứu được một lần nhưng không thể cứu lần thứ hai, tóm lại lần sau phải chuẩn bị phía Kim Trân, dù sao nàng làm con gái không thể minh bạch ngăn cản phụ thân ngủ lại Đồng Sinh hiên.

Lại nói Hàn thị kia, trang điểm giả bệnh rốt cuộc cũng lừa được Phượng Cẩn Nguyên đến viện của nàng. Đã lâu phu quân vào cửa nữ nhân, vừa thấy Phượng Cẩn Nguyên đến, đã lập tức khóc.

Vốn ngày thường nàng mảnh mai, giờ phút này khóc. ủy khuất trên giường, quả nhiên đã khóc nát tâm Phượng Cẩn Nguyên.

Hắn chuẩn bị tiến lên ôm ái thiếp vào lòng, không đoán rằng hôm nay không phải ngày hoàng đạo sinh hoạt vợ chồng, chỉ nghe bên ngoài lại có nha đầu rất cẩn thận gọi to: “Lão gial”

Hàn thị tức ôm cổ Phượng Cẩn Nguyên, làm nũng nói: “Chuyện gì cũng không cho để ý, đêm nay lão gia là của ta.”

Phượng Cẩn Nguyên thích nhất giọng điệu này của nàng, lập tức xoa đầu, “Được! Cái gì cũng không để ý.” Nói xong, tay vừa định gỡ bỏ áo trong của Hàn thị. 

Kết quả bên ngoài, âm thanh của nha đầu kia lại vang lên: “Lão gia, tam lão gia của Thẩm gia đến, đang chờ ngài ở Tùng viên.”

Rốt cuộc Phượng Cẩn Nguyên đẩy Hàn thị ra, người cũng trèo xuống sạp, bất đắc dĩ nói: “Ngày khác lại đến năm nàng, Thẩm Vạn Lương kia tự mình đến phủ, chỉ sợ đúng là có việc.” Dứt lời, nâng bước rời khỏi phòng.

Hàn thị tức giận cắn răng, cầm gối ném xuống đất, ở cửa truyền đến âm thanh của Phượng Phấn Đại: “Phụ thân đã đến cửa ngươi cũng không giữ được! Trước kia còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh ôm lấy nam nhân, nay ngay cả năng lực ấy cũng mất sao?”

“Con câm miệng lại cho ta!” Hàn thị cũng tức giận, “Phượng Phấn Đại ta nói cho con biết, muốn vinh hoa phú quý tự con tranh giành đi! Muốn cửu hoàng tử kia cũng tự mình cướp lấy! Con có bản lĩnh! Con có bản lĩnh thì phải thắng được Phượng Vũ Hành và Phượng Trầm Ngư, nếu con không có năng lực, cũng đừng lôi ta ra trước đầu!”