Thần Y Độc Phi

Chương 160: Thịt bò




Phượng Vũ Hành cũng đã thấy Tưởng Dung, nhưng mũi nàng khá tốt, cũng ngửi thấy được một mùi thơm trong không khí.

Ánh mắt lập tức nhìn đến hộp cơm trong tay nha đầu được dẫn theo, “Mang đến đồ ăn gì ngon thế?”

'Vong Xuyên nhắc nhở nàng: “Vừa rồi nói chỉ ăn trứng chim”

“Đó là ta nói bữa sáng, chưa nói không thể ăn giữa buổi.” Phượng Vũ Hành tự mình tìm đủ loại lí do, “Tưởng Dung, có phải An di nương lại làm điểm tâm không?” An thị làm điểm tâm rất ngon, không chỉ có nàng thích ăn, Diêu thị và Tử Duệ cũng thích ăn.

Thấy nàng thích, Tưởng Dung rất vui vẻ, nhanh chóng cầm lấy hộp cơm mở ra để Phượng Vũ Hành xem: “Có bánh đậu xanh, bánh ngọt phù dung, có cả bánh nhân hoa quế, cũng có cả đậu phộng giòn mà Tử Duệ thích nhất.”

Phượng Vũ Hành rất vui: “An di nương đúng là tốt.” Nàng rất muốn ngay lập tức cầm bánh đậu xanh cho vào miệng, nhưng nhìn thấy Vong Xuyên đang dùng ánh mắt giám sát nàng, nghĩ một lúc, tay vừa vươn ra lại rụt về. “Vong Xuyên, ngươi đi đưa cho mẫu thân ta và Tử Duệ một chút đi. Đừng quên để phần bánh đậu xanh cho ta.” Sau đó ngược tay kéo Tưởng Dung: “Tỷ hỏi muội, bình thường ở trong viện nhàn rỗi thì làm gì?”

Tưởng Dung suy nghĩ, “Làm nữ công, gần đây đang thêu khăn tay cho di nương.” 

“Có thể dậy sớm không?”

'Tưởng Dung không hiểu ý nàng, “Dậy sớm sao?”

“Lúc trời tờ mờ sáng ấy.”

“Dậy sớm như vậy để làm gì?” Tưởng Dung không hiểu, “Nhị tỷ tỷ có chuyện sao?”

Phượng Vũ Hành lắc đầu, “Không có gì, chỉ là rèn luyện thân thể, nếu muội có thể dậy sớm, thì cứ đến đây, chúng ta cùng luyện tập. Tỷ dạy võ cho muội được chứ?”

Vừa nghe vậy Tưởng Dung vui vẻ, gật đầu liên tục, “Được được! Không mong lợi hại bao nhiêu, thân thể có thể khỏe mạnh là được rồi.”

Phượng Vũ Hành nói khái quát, “Vậy thì có thể. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi, về sau mỗi ngày vào đầu giờ dần, muội đến Đồng Sinh hiên, cùng tỷ chạy bộ.”

Như vậy nàng đã tìm cho mình một người bầu bạn, đến khi Vong Xuyên đi đưa điểm tâm đã trở về, hai tỷ muội vẫn đang nghiên cứu kế hoạch ngày mai.

'Vong Xuyên nghe thì cảm thấy bưồn cười, rốt cuộc nhị tiểu thư nhà mình vẫn là một đứa trẻ, đứa trẻ đều cần tìm người bầu bạn.

Nàng lại không biết, Phượng Vũ Hành tìm bạn, chủ yếu, nàng vẫn muốn cho Tưởng Dung một cuộc sống yên ổn. Không mong Tưởng Dung có thể lĩnh hội học võ, nói chung thân thể của nữ tử khỏe mạnh hơn một ít cũng không phải chuyện xấu.

Trong tòa Phượng phủ này, người có thể thân thiết với Phượng Vũ Hành không nhiều, đối với muội muội này vốn không quá thân thiết, nhưng chỉ là mỗi lần thấy nàng, trí nhớ của nguyên chủ bắt đầu không thể khống chế. Hình ảnh trước đây lại hiện lên trong đầu lần nữa, Tưởng Dung tròn tròn nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, nàng chỉ có thể thấy chỉ là một cái bánh bao đi theo sau mình, muốn gần gũi lại không dám gần gũi, muốn nói lại không thể nói.Nghĩ vậy, trong lòng nguyên chủ thích muội muội này, chỉ là không biết biểu đạt như thế nào, hơn nữa Phượng gia có quy định cho chính nữ, phải đem hai đứa trẻ ngăn cách ra không được chơi cùng một chỗ.

Hôm nay Tưởng Dung lại không có việc gì, nên nàng giữ lại cùng ăn điểm tâm.

Phượng Vũ Hành nói với Tưởng Dung, trứng chim có thể bổ sung cho thân thể một loại chất tên là albumin(1) gì đó, có lợi cho thân thể. Đặc biệt là người đang tiến hành tập luyện thân thể, thì phải càng bổ sung albumin.

(1) Albumin: là một chất gồm các protein đơn giản và các protein này thường không chứa glyxin, là protein quan trọng nhất của huyết thanh, tan được trong nước và bị kết vón khi bị đun nóng. Protein trong lòng trắng trứng là một hỗn hợp của các albumin. Vì thế khi luộc. trứng, lòng trắng bị kết lại là do tính chất của albumin.

Tưởng Dung không thực sự hiểu, nhưng nàng biết, nhị tỷ tỷ nói gì cũng đúng. Vì thế Phượng Vũ Hành ăn như thế nào, thì nàng ăn như thế, ăn xong còn không  quên hỏi Phượng Vũ Hành: “Vậy còn buổi trưa? Buổi trưa ăn gì?”

Phượng Vũ Hành cực kỳ khẳng định nói với nàng: “Thịt bò.”

Tưởng Dung khẽ thở dài, “Nói thật, muội đi theo An di nương coi như là tốt. Di nương có cửa hàng sinh lễ, tuy không kiếm được nhiều, mỗi tháng cũng sẽ dôi ra một chút. Trước kia khi mẫu thân còn ở trong quý phủ, chỉ phí ăn mặc của chúng muội đều bị cắn xén, phụ thân và tổ mẫu căn bản không hỏi han. An di nương tự mình đưa tiền cho hạ nhân ra bên ngoài mua đồ ăn tốt hơn, nấu trong phòng bếp trong tiểu viện của muội. Nếu không phải như vậy, chỉ sợ loại thịt bò này nọ, mấy tháng đều không được ăn một lần.”

Phượng Vũ Hành hỏi nàng: “Vậy Phấn Đại đâu? Hàn thị không có sinh lễ gì mà." Vừa hỏi xong thì chính nàng đã có đáp án, “Phấn Đại chắc không chịu khổ gì, Phượng Cẩn Nguyên sủng Hàn thị, vậy sẽ không bạc đãi các nàng.”