Thần Y Độc Phi

Chương 158: Ggọi Trương Quảng trở về




Trong Càn Khôn điện, Thiên Vũ đế cầm quyển sách trong tay, hỏi người giám sát Khâm Thiên giám đang quỳ trước mặt: “Trước không phải nói là có phượng tỉnh giáng thế hay sao, nay giáng thế hướng nào rồi?”

Người giám sát kia trịnh trọng đáp: “Phượng tinh đã vào kinh thành, đang từ từ hiện ra, để phượng hoàng đi vào quỹ đạo vững chắc từng bước đi lên, trong vòng mười năm nếu không có thay đổi gì, có thể... tiến lên chủ vị”

Người giám sát càng nói về sau càng nhỏ, phượng tinh mới tiến vào chủ vị, có nghĩa là phượng tỉnh cũ phải nhường chỗ. Mà tân phượng tinh đối ứng với hoàng, cũng không phải Thiên Vũ đại đế bây giờ, chính xác là chủ nhân mới.

'Tân chủ đăng cơ, cựu hoàng... băng hà.

Thiên Vũ đế gật đầu, “Sinh lão bệnh tử chính là nhân sinh luận hồi, trấm cũng không sợ chết, chỉ là nghĩ phải thêm vài năm nữa, tốt xấu gì thì đứa trẻ kia cũng phải đi trên con đường vững vàng... Ngươi lui xuống đi.”

Vâng.” Người giám sát Khâm Thiên giám nhẹ khom người rồi lui ra.

Thiên Vũ đế lại buông quyển sách trong tay ra, nỉ non tự nói: “Minh nhỉ, trẫm không biết rốt cuộc nha đầu con chọn có bản lĩnh hay không, nếu Phượng gia có thể làm hại nàng, có lẽ, cũng không thành đại sự được.”

Chợt gió động, Thiên Vũ đế phất tay, đám cung nhân lui ra. Đến khi Càn Khôn điện chỉ còn một mình hắn, một hình bóng chớp lên trong không gian, xuất hiện giữa đại điện.

“Bệ hạ.” Người nọ quỳ một gối xuống, bẩm báo: “Phượng tướng đi vào Tương vương phủ.”

Thiên Vũ đế nhíu mày tức giận, “Đúng là không biết tốt xấu! Có Minh nhỉ mà vẫn chưa đủ, hắn đúng là quá vọng tưởng muốn đại nữ nhỉ lên Phượng vị sao? Hừ! Trẫm rất muốn xem, hắn chọn lão tam thì sẽ có bao. nhiêu tiền đồ!”

Lại vung tay lên, ám vệ kia đã biến mất không thấy.

“Người đâu!" Thiên Vũ đế đứng lên, “Bãi giá Nguyệt Hàn cung!”

Đây là lần thứ ba mươi sáu trong một năm Thiên Vũ đế đến Nguyệt Hàn cung, mỗi một lần hắn đề nhớ rõ ràng, mỗi lần trở về hắn đều vẽ lên cây cột trong tẩm điện Chiêu Hòa một vạch thẳng.

Dọc đường đi, Thiên Vũ đến ngồi trên kiệu đuổi, lấy †ay chống đầu, hỏi đại thái giám Chương Viễn bên người:

“Ngươi nói xem lần này Vân phi có gặp trẫm hay không?”

Chương Viễn lau mồ hôi lạnh, trả lời: “Hoàng thượng, xem vận mệnh đi!”

Bốp!

Thiên Vũ đế đập một cái trên đầu Chương Viễn: 

“Đúng là lá gan càng ngày càng lớn! Sao ngươi không thể nghĩ tốt cho trẫm chứ?”

Chương Viễn thật sự ủy khuất: “Nô tài sao lại không nghĩ tốt cho Hoàng thượng! Nô tài ước gì đại môn Nguyệt Hàn cung mỗi ngày rộng mở vì Hoàng thượng. Nhưng tính cách của Vân phi nương nương không phải là ngài không biết, đã bao nhiêu năm rồi, nàng mới mở. cửa cho ngài một lần.”

“Vạn nhất lần này lại phá lệ thì sao?”

“Cho nên nô tài mới nói phải xem vận mệnh thế nào. thôi!" Chương Viễn vừa nói vừa đếm đầu ngón tay: “Điện Chiêu Hòa của ngài đã bị vẽ đầy bảy cây cột, hiện tại là cây cột thứ tám, bây giờ đang mùa thu, nghĩ cũng sắp đầy rồi...Bốp!

Lại bị đánh lên đầu.

Chương Viễn ôm đầu nói: “Hoàng thượng, nếu ngài đánh nô tài đến choáng váng, vậy sẽ không có người đắc lực hầu hạ ngài đâu.”

“Vậy trẫm sẽ gọi Trương Quảng trở về!”

“Ôi Hoàng thượng! Ngài muối gọi sư phụ của nô tài về, vậy cửu điện hạ sẽ không có người hầu hạ.”

Thiên Vũ buồn hừ một tiếng, trừng mắt liếc Chương Viễn, “Vậy lại để ngươi lại mấy ngày, chờ ngày trẫm già đi, xem ngươi còn có ích lợi gì.” 

Chương Viễn rất thông minh, nhanh chóng tỏ thái độ: “Mặc kệ Hoàng thượng ở đâu, nô tài sẽ đi theo.”

Thiên Vũ hiếm khi bị nô tài này chọc cười vài phần, khi kiệu đuổi đến gần Nguyệt Hàn cung, sắc mặt lại trầm xuống.

“Nếu không trãm không đi nữa.” Thiên Vũ bắt đầu do dự.