Thần Y Độc Phi

Chương 156: Rốt cuộc muốn làm cái gì




Phượng Vũ Hành cảm thấy, nếu cả nhà Định An vương phủ đều không biết xấu hổ, vậy nàng tất nhiên sẽ không để lại mặt mũi cho các nàng. Nàng không sợ Phượng Cẩn Nguyên khoanh tay đứng nhìn chuyện này, dù sao đã không còn là nhằm vào cá nhân nàng, mà là Định An vương phủ khiêu khích Phượng gia. Phượng Cẩn Nguyên là thừa tướng cao quý, há lại có thể ngồi yên?

Nàng rời đi, cũng như đã chấm một dấu chấm tròn hoàn hảo cho bức họa thọ yến Định An vương phi. Ai cũng không còn tâm tư nghe nhạc xem múa, mọi người đều tiến lên hành lễ cáo từ với Định An vương phi, có phụ nhanh lanh mồm lanh miệng cười nói: “Hôm nay đến một chuyến cũng không uổng, chẳng những được nghe đại tiểu thư gảy đàn cho vũ cơ, còn thấy được chuyện tốt của Thanh Nhạc quận chúa.”

Lập tức có người phụ họa: “Chờ chuyện vui của quận chúa đã ổn thỏa, vương phi cũng đừng quên mời chúng †a chén rượu mừng.”

Định An vương phi tức giận rống to: “Cút đi! Cút hết cho tai”

Nàng không mắng thì cũng chẳng sao, vốn người không lên tiếng cũng không vui, mọi người đều tỏ ý: thì cút! Sau này mời thì chúng ta còn chưa chắc đã đến đâu! Xem thọ yến năm sau Định An vương phủ ngươi chỉ có thể mời vài người, đừng đến lúc đó ngay cả chưởng quầy bánh báo cũng không vui để thê nữ đến động viên! Hừ!”

'Từ một tiếng hừ lạnh này, mọi người nhanh chóng giải tán, khách nam cũng chắp tay nói lời từ biệt với Định An vương. Trong nháy mắt, hậu đường lớn chỉ còn lại một nhà Định An vương và vài nô tỳ.

Định An vương nhìn một phòng hỗn độn, chỉ thấy trước mắt đều biến thành màu đen, sâu xa u tối, cảm giác không thể cứu vãn ập đến.

Hắn nhìn thê nữ bên cạnh, đặc biệt khi nhìn lại bộ dạng Thanh Nhạc chật vật, chân không nhịn được, lại đá một cước.

Hai chân liên tục, Thanh Nhạc bị Định An vương đá đến hộc máu.

Mắt Định An vương phi cũng choáng váng, thấy Định An vương thật sự nổi giận, ngay cả khóc cũng không dám khóc ra tiếng.

“Nghiệp chướng!” Định An vương chỉ thẳng vào. Thanh Nhạc, “Ngươi là nghiệp chướng đến đòi nợ!”

Phượng phủ..

Trong chính đường ở Thư Nhã viên, lúc này Phượng Trâm Ngư ghé vào lòng lão thái thái gào khóc, Phượng Cẩn Nguyên cũng ngồi bên cạnh chỉ kém không thở dài.

Phượng Vũ Hành và Tưởng Dung ngồ hắn, Tưởng Dung hơi sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn phụ thân.

“Tổ mẫu, phụ thân, nhất định phải làm chủ cho Trầm Ngư!" Trầm Ngư vừa khóc vừa nói hết khuất nhục ở Định An vương phủ, “Trầm Ngư khổ luyện cầm kỹ nhiều năm, là vì cái gì? Lúc trước phụ thân cũng đã nói, cầm kỹ của Trầm Ngư tuyệt đối không thể dễ dàng để lộ ra ngoài, phải giữ lại... Nhưng hôm nay, ngay tại Định An vương phủ, nhị muội muội ép con gảy đàn cho vũ cơ. Phụ thân, Trầm Ngư thấy rất ủy khuất!”

Trầm Ngư chưa bao giờ khóc thương tâm như lúc này, cảm giác dường như sắp không sống nổi, không khí †râm xuống, cảm giác như ngay sau đó nàng sẽ run rẩy ngã xuống đất.Lão thái thái đau lòng nàng, càng không ngừng giúp nàng xoa lưng, Trầm Ngư lại càng khóc to hơn.

Phượng Cẩn Nguyên vỗ mạnh vào bàn, trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hành: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Phượng Vũ Hành cau mày, hết sức khó hiểu hỏi lại phụ thân nàng: “Phụ thân, ngài nói lời này là có ý gì?”

Phượng Cẩn Nguyên không muốn nhìn thấy nhất là bộ dạng vô tội của nàng, hung tợn nói: “Từ khi ngươi trở về, trong phủ chúng ta chưa từng yên tĩnh. Hôm nay vi phụ hỏi ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu muốn báo thù chuyện bị đuổi ba năm trước đây, ngươi cứ đổ lên vi phụ, tội gì phải làm khó dễ đại tỷ tỷ ngươi?”

Trầm Ngư nói: “Nhị muội muội, trước kia muội là chính nữ, ta luốn yêu kính muội. Cho dù sau này muội rời kinh, nhưng cũng không liên quan đến ta, vì sao muội phải hại ta như vậy?”  

Phượng Vũ Hành nhìn hai cha con cùng hát xướng, trong lòng nổi lên buồn bực. Nàng buông chén trà trong tay, nhìn thẳng Phượng Cẩn Nguyên, nửa ngày không nói gì. Ngay lúc Phượng Cẩn Nguyên bị nàng trừng, thật sự không được tự nhiên lại muốn hỏi một câu, lúc này nàng. mới trầm tĩnh mở miệng, cũng nói: “Tuy chuyện này rất buồn cười, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở phụ thân, A Hành không phải là không có tình người, ba năm trước đã để mặc các người tùy ý nhào nặn, ba năm sau nếu vẫn muốn tiếp tục hắc bạch bất phân, vậy sẽ không cho ta một lời giải thích hợp lý.” Nàng quay đầu, sắc bén nhìn Phượng Trầm Ngư, “Xin hỏi đại tỷ tỷ, sao lại nói ta ép tỷ gảy đàn cho vũ cơ? Ta lại hỏi tỷ, phụ thân có phải đã từng nói, thứ nữ không thể tranh đoạt nổi bật của chính nữ phải không?”

Trầm Ngư không đáp, lão thái thái đáp lại, “Đã nói qua như vậy, nhưng gảy đàn cho vũ cơ sao gọi là nổi bật”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “Tổ mẫu nói đúng, A Hành cũng cho rằng như thế, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Định An vương phi, điểm này một người ở đây ai cũng có thể chứng minh. Nhưng Định An vương phi cố †ình nói vũ cơ trong phủ nàng không giống người bình thường, được nuôi dưỡng như tiểu thư, còn nói con gái Phượng gia có thể đàn cho vũ cơ của vương phủ nàng, là thể diện ngất trời. Năm A Hành chín tuổi đã bị đưa đến vùng núi hẻo lánh, thật sự không biết trong kinh thành đã biến hóa như vậy, Định An vương phi nói chắc như đỉnh đóng cột, ta không thể không tin.”

Phượng Cẩn Nguyên bình tĩnh lại, hỏi Trầm Ngư: 

“Định An vương phi đúng là như A Hành thuật lại, từng nói như vậy?”