Thần Y Độc Phi

Chương 154: Ngươi nói giúp ai vậy




“Chuyện này...” Định An vương phi trợn tròn mắt!

Không phải nói nàng tới bắt gian Phượng Vũ Hành sao? Vì sao lúc đến nơi lại biến thành con gái của nàng?

Từ tất cả mọi người đến Vong Xuyên thấy người bên trong không phải là Phượng Vũ Hành, không khỏi thầm nhẹ nhàng thở ra. Phượng Vũ Hành đi không cho nàng theo, nàng đúng là sợ có chuyện xảy ra, quay về bị Ngự vương trách tội, thì phải là tội chết!

“Mẫu phi!” Vẻ mặt Thanh Nhạc ủy khuất, muốn đứng lên, nhưng cảm thấy hình tượng thật sự chướng tai gai mắt, không thể không ở trong nước điều chỉnh tư thế tiếp tục chờ.

Nhưng nàng vừa động, lại cố tình động phải nam nhân không nên ở cùng một chỗ nhất. Chợt nghe thấy nam tử trong thùng nước kêu lên đau đớn, sắc mặt ửng đỏ lên.

“Con mau đứng lên cho ta!” Định An vương phi tức giận, một tay đẩy nha đầu bên người tiến lên: “Mau kéo quận chúa lên cho ta, phủ thêm y phục vào.”

Ai có thể cầm y phục trong tay chứ, một đám nha hoàn cũng bó tay.

Chợt nghe Thanh Nhạc hô lên: “Ta bị người đẩy vào! Có người đẩy tai”

Nhưng ai có thể tin? Vào lúc các nàng ở trong phòng này, trừ một nha đầu đang đứng ngoài bình phong, sao còn có người khác?

Thanh Nhạc kêu xong cũng nhận ra điểm ấy, nhãn châu chuyển động, lập tức ánh mắt tàn nhẫn nhìn đến nha hoàn kia: “Chính là nàng!” Tay nàng chỉ thẳng: “Chính nàng đã đẩy ta vào trong nước!”

Tiểu nha đầu sợ hãi, sao có thể nghĩ rằng bị Thanh Nhạc cắn ngược lại, mau chóng biện giải: “Không phải! Quận chúa, không phải nô tỳ đẩy người! Căn bản không có ai đẩy người!”

Đám khách nữ cũng không phải người ngốc, một nha đầu lại lợi hại, có thể đẩy Thanh Nhạc kiêu ngạo ương ngạnh còn có võ công, vào trong nước? Vậy không phải là trứng chọi đá sao!

Nhưng Thanh Nhạc muốn tìm kẻ chết thay, các nàng cũng không vạch trần được, chỉ có thể một đám trừng mắt xem trò hay.

Định An vương phi dĩ nhiên cũng biết Thanh Nhạc đang tìm người gánh tội thay, vì thế nhanh chóng phối hợp diễn: “Người đâu! Áp giải nha đầu lớn mật này. xuống! Loạn côn đánh chết!”

“Oal” Nha đầu kia bắt đầu khóc, “Nô tỳ oan uổng! Nô †ỳ oan uổng! Quận chúa để nô tỳ tìm Phượng nhị tiểu thư bên ngoài, sau đó nô tỳ chợt nghe thấy bên trong có tiếng động, vừa tiến đến nơi thì nhìn thấy quận chúa đã ở trong nước! Chuyện không liên quan đến nô tỳ! Nô tỳ oan uổng!” 

“Mau mang đi!” Định An vương phi quả thực tức điên rồi, trừng mắt nhìn Thanh Nhạc, thở hổn hển.

Phượng Trầm Ngư cũng thấy kỳ lạ, vì sao chuyện lại biến thành như vậy, nàng nhìn khắp xung quanh, lo lắng tìm trong đám người.

Có vị không biết là tiểu thư nhà ai nhìn thấy nàng như vậy, không khỏi hỏi: “Phượng tiểu thư đang tìm ai vậy?”

Trầm Ngư thuận miệng trả lời: “Nhị muội muội của †a không biết đã đi đâu?”Nàng vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa có âm thành vang lên: “Đại tỷ tỷ, ta và Tưởng Dung ở trong này.”

Mọi người thay đầu, chỉ thấy Phượng Vũ Hành và Phượng Tưởng Dung đã thay y phục đi đến bên này, phía sau là một nha đầu trong vương phủ và nha đầu của Phượng Tưởng Dung.

'Vong Xuyên nhanh chóng đón trước: “Tam tiểu thư đã đổi được y phục?”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “Đúng vậy." Nói xong, quay đầu trừng mắt nhìn nha đầu Định An vương phủ một cái, “Hạ nhân của Định An vương phủ đúng là hấp ta hấp tấp, nước trong chén trà đều đổ hết lên người tam muội muội của ta, may mà trong phủ đã chuẩn bị trước bộ đồ mới, thế mới không làm tam muội muội của ta quá dọa người.” Nàng lại nhìn Định An vương phi, nói: “Đa tạ vương phi đã chuẩn bị y phục, tam muội muội của ta mặc rất vừa.” 

Lời này của nàng làm cho Định An vương phi không biết trả lời thế nào, vừa tức giận lại xấu hổ.

Lúc này Trầm Ngư mở miệng, là hỏi nha đầu của vương phủ đi phía sau: “Vừa rồi các ngươi đi đến đâu vậy?”

Nha đầu kia nhút nhát đáp: “Cách vách nhà chính.”

Trầm Ngư hỏi lại: “Nhị tiểu thư Phượng gia cũng ở trong đó?”

Nha đầu kia gật đầu, “Nhị tiểu thư đến giúp tam tiểu thư thay y phục.”

“Đại tỷ tỷ đoán sẽ nhận được câu trả lời thế nào?” Phượng Vũ Hành nhìn Trầm Ngư, “Y phục của Tưởng Dung đã bẩn, ta giúp nàng đi đổi, lúc ấy đại tỷ tỷ đang gảy đàn, không có cách nào gọi tỷ.”

Nhắc đến gảy đàn, sắc mặt Trầm Ngư lại đen vài phần, ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành lộ ra sự oán hận không che dấu.

Lúc này, có nha đầu lấy áo choàng, rốt cuộc cũng đưa Thanh Nhạc quận chúa ra khỏi thùng nước.

'Thanh Nhạc ở trong nước, lạnh run lên, nhưng cũng không quên tìm Phượng Vũ Hành tính toán, chỉ vào nàng mắng: “Ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ! Nhất định là ngươi đẩy ta vào! Vốn người trong phòng phải là ngươi!" 

Phượng Vũ Hành hoàn toàn khó hiểu, “Ta luôn ở cách vách giúp tam muội muội thay y phục, vì sao quận chúa lại nói oan ta?” Nói xong, rồi hỏi nha đầu phía sau, “Trên đường đi ngươi có từng thấy ta vào gian phòng này không?”