Thần Y Độc Phi

Chương 147: Phượng Trầm Ngư nổi giận




'Thọ yến lần này, khách nam khách nữ đều mở tiệc chiêu đãi, khách nữ ngồi trong hoa viên, khách nam ở trong tiền viện.

Đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, có tiểu nha đầu mang đến mỗi bàn dưa và trái cây, trà bánh, Phượng Vũ Hành ngạc nhiên phát hiện, các bàn khác đều có hoa quả, điểm tâm, nước trà cũng có, chỉ có một bàn của nàng là có chút ít hoa quả và điểm tâm, không có nước trà. Hơn nữa hoa quả so với người khác còn khó nhìn hơn, như là lấy riêng dưa chuột xiên vẹo và táo thối ra vậy. Thấy Tưởng Dung nhíu mày, nàng cười an ủi nói: “Không sợ, từ từ nhìn xem Định An vương phủ này có thể đùa giỡn ra loại yêu quái gì.”

Nàng vừa dứt lời, chợt nghe âm thanh nha hoàn vang lên: “Định An vương phi đến!”

Theo một tiếng này, chủ vị đi từ con đường nhỏ ở bên sườn ra, một thân mặc trang phục y như quý phi ở giữa đám hạ nhân từ từ đi tới. Bước chân kia vững vàng, cùng với tiếng hát hí khúc, bước chân như đi diễn tuồng, con đường ngắn, cứ thế nàng đi mất nửa nén hương.

Chờ khi vương phi kia đi lên chỗ chủ vị, đám khách mới cùng đứng dậy, xoay người hướng về phía chủ vị hạ bái, cùng nói: “Tham kiến vương phi, chúc vương phi niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều(1)!”

(1) Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều: Năm nào cũng như ngày hôm nay, tuổi nào cũng như hiện tại. Ý muốn nói: Dù tuổi nào năm nào cũng trẻ, đẹp như năm nay.

Định An vương phi thập phần hài lòng về sự rầm rộ của đám khách nhân, đặc biệt hôm nay bên trong có khách là chính nữ của đại quan nhất phẩm đương triều, điều này làm cho nàng cảm thấy có mặt mũi. Không khỏi hưởng thụ hồi lâu, mới lưu luyến nâng tay: “Đầu bình thân đi."

Phượng Vũ Hành bật cười, bình thân? Nàng đúng là có dũng khí dùng từ.

Sau khi ngồi xuống mới nhìn đến vương phi đoan trang kia, liếc mắt một cái nàng suýt nữa đã khóc.

Đây là mẹ của Thanh Nhạc quận chúa? Sao so với lão thái thái của Phượng gia còn già hơn? Chẳng những già, sắc mặt cũng làm cho người ta ghê tởm, người thì gầy, một thân trang phục trắng lóa, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

Tưởng Dung cũng hiểu vương phi này thật sự rất khó coi, không khỏi quay đầu đi không nhìn lại. 

Cùng là vương phi, Định An vương phi này và Văn Tuyên vương phi, khí thế thật sự kém rất nhiều.

Ngay lúc tỷ muội hai người này quan sát Định An vương phi, đồng thời, Định An vương phi cũng để ý đến mấy đứa trẻ của Phượng gia lần đầu tham gia thọ yến của nàng, chủ yếu là chính nữ Phượng gia.

Khi ánh mắt Định An vương phi dừng lại ở một thân ảnh hồng nhạt vô cùng diễm lệ, hai hàng lông mày vốn đã khó coi của nàng nhíu lại, dùng một câu không có. đầu óc nói ra: “Đó là tân nương tử nhà ai vậy?”

Có tiểu thư đang uống nước chưa nuốt xuống, bị những lời này làm sặc.

Tân nương tử! Vương phi so sánh rất chính xác, rất giống hình dung của Thanh Nhạc quận chúa.

Phượng Trầm Ngư biết là nói nàng, sắc mặt trầm xuống, đứng dậy nói: “Dân nữ Phượng Trầm Ngư.”

Định An vương phi hơi sửng sốt, Phượng Trầm Ngư? Nàng chính là chính nữ Phượng gia?

Lại nhìn cẩn thận, không khỏi thầm khen, bộ dạng thật sự rất đẹp, ngay cả nàng cũng là nữ giới đều mang theo ánh mắt kinh ngạc như mọi người cảm thấy Phượng Trầm Ngư này thật sự rất đẹp.

Nhưng cho dù bộ dạng ngươi có đẹp, ở thọ yến của  ta ăn mặc như vậy cũng quá đáng rồi?

Sắc mặt Định An vương phi cũng khó coi: “Hóa ra là đại tiểu thư Phượng gia, Phượng đại tiểu thư ăn mặc như vậy mà xuất môn, Phượng đại nhân cũng không ngăn lại?”

Lúc Định An vương phi vừa thốt lên, phu nhân và các Tiểu thư ngồi phía dưới cũng bắt đầu nghị luận. Đại tiểu thư Phượng gia làm mình thành như vậy, rõ ràng là không cho Định An vương phi mặt mũi! Bộ dạng của nàng đẹp rồi thì thôi, Định An vương phi vừa già vừa xấu, Phượng Trầm Ngư lại mặc như vậy tới cửa, rõ ràng là cố ý nhục nhã vương phi người ta.

Phượng Trầm Ngư cũng ủy khuất, lần đâu nàng gặp Định An vương phi, quỷ mới biết đường đường là vương phi mà là bộ dạng của một bà già. Hơn nữa, nàng ăn mặc là vì thể diện của Phượng gia, huống chỉ, cũng không phải để lão thái thái xem.

“Trong nhà rất coi trọng thọ yến của vương phi, trước khi đi đã được dặn riêng ba tỷ muội chúng ta nhất định phải mặc trang phục tham dự, thế mới tôn trọng Định An vương phủ.” Trầm Ngư cũng không ngốc, nàng vẫn luôn giúp Thẩm thị hòa giải, kiểu lời bào chữa này nàng vẫn có thể làm được.

Quả nhiên, nói như vậy, thì Định An vương phi thích nghe. Nhanh chóng để Trầm Ngư mau ngồi xuống, sau đó nhìn nha đầu bên người một hồi, bắt đầu biểu diễn ca múa. 

Phượng Vũ Hành chọn hai quả không tính là quá kém, mình ăn một quả, đưa cho Tưởng Dung một quả, sau đó xuyên qua vũ đàn nhìn náo nhiệt bên Trầm Ngư.

Có phu nhân và các tiểu thư vội cùng Trầm Ngư gần gũi, các nàng mặc kệ Trầm Ngư rốt cuộc cho Định An vương phi bao nhiêu mặt mũi, các nàng chỉ biết đây là chính nữ của đại quan nhất phẩm đương triều, phải nịnh bợ.

Vì thế người kính trà, người đưa trái cây, có người đưa điểm tâm, thậm chí còn đưa ngân phiếu và trang sức. Trong lúc nhất thời, chỗ Trầm Ngư thành nhân vật đứng đầu, nhìn lại ánh mắt Định An vương phi kia đã đỏ hồng.

Phượng Trầm Ngư đối với người chủ động tìm tới cửa, lấy khuôn mặt cười hiền lành vô hại, tự nhiên hào phóng, khuôn mặt Bồ Tát lại hiện lên.