Thần Y Độc Phi

Chương 132: Đúng là lòng muông dạ thú




(*) Vì vài giây ngu si nên bây giờ phải đổi loạn lên đây. Thật ra thì lúc mình đọc truyện tranh thì ban đâu thấy ghi “Thẩm' là “Trầm” nên mình cũng ghi theo. Giờ thì hay rồi, không lẽ lại để “Trầm Trầm Ngư”?

Lúc Phượng Trầm Ngư đến đó, đã nghe Triệu ma ma nói qua, tuy muốn đi thật chậm để cho mình tranh thủ thời gian tự hỏi, nhưng khi đến Thư Nhã viên, nàng vẫn không nghĩ cẩn thận được việc này rốt cuộc nên làm gì bây giờ.

Nàng không biết lão thái thái gọi nàng để làm gì? Chẳng lẽ muốn nàng bàn giao lại Kim Ngọc viện, bồi thường viện đó cho Phượng Vũ Hành sao? Đây là ý nghĩ mà Phượng Trầm Ngư có thể nghĩ đến nhất.

“Thỉnh an đại tiểu thư." Trầm Ngư vừa tiến vào, An thị và Hàn thị chủ động đứng lên. Hàn thị không dám nhìn Phượng Trầm Ngự, trong thời điểm này, nàng cảm thấy vẫn nên vứt cái quan hệ có vẻ tốt với Trầm Ngư đi. Cho dù ngày sau, vị đại tiểu thư này sẽ phát triển cái gì, dù sao nàng cũng phải vứt những thứ hỗn độn đi.

“Hai vị di nương không cần đa lễ.” Trầm Ngư vẫn cái tính hiền lành như cũ, khiêm tốn đỡ An thị và Hàn thị lên, thấy các nàng đều đã đứng lên, lúc này mới hạ bái với lão thái thái, “Trầm ngư bái kiến tổ mẫu.”

“Mau đứng lên.” Lão thái thái nhanh chóng để Triệu ma ma nâng Trầm Ngư dậy, “Ngồi xuống rồi nói chuyện.” Cho dù nàng bất mãn với Thẩm thị bao nhiêu, đứa cháu gái này, trong mắt của lão thái thái nàng cũng như Phượng Vũ Hành đều là tâm tư của nàng. Trước mắt Phượng Vũ Hành uy phong, Phượng Trầm Ngư không thể đắc tội, nhưng nàng là hy vọng ngày sau của Phượng gia, gia tộc Phượng thị có thể vùng lên hoàn toàn hay. không, đều để lên Phượng Trầm Ngư.

“Không biết tổ mẫu gọi Trâm Ngư đến, là có chuyện gì?” Trầm Ngư ngồi ngay bên cạnh Phượng Vũ Hành, hỏi lão thái thái, “Vừa nấy có nghe Triệu ma ma nói qua, chỉ là Trầm Ngư không rõ, nay mẫu thân đang ở trong am Phổ Đổ cầu phúc cho Phượng gia, tổ mẫu gọi Trầm Ngư tới thì làm nên gì?”

Ý của nàng rất rõ, các ngươi đưa mẹ ta ra ngoài, hiện tại không thể để ta không có một xu chứ? Xa là một cô nương chưa xuất giá sao có thể có tiền?

Dĩ nhiên lão thái thái không nghĩ như vậy, nàng có thể đối xử tốt với Trầm Ngư, nhưng tuyệt đối không thể nuông chiều Thẩm thị, càng không thể buông tha Thẩm gia. Trên đường từ chùa Phổ Độ trở về, Phượng Cẩn Nguyên và nàng bàn ít chuyện về Thẩm gia, lúc đó nàng mới biết hóa ra buổi tối ngày đó có chuyện, chẳng qua đã bị cao thủ bên người Phượng Vũ Hành dọn dẹp, nhưng Thẩm gia sau lưng thuê sát thủ đã hoàn toàn bị lão thái thái ghi hận.

“Trầm Ngư nếu muốn biết chuyện này, vậy tổ mẫu sẽ không vòng vo nữa. Mẫu thân cháu vẫn chưa giao một đồng cho công trung, ở đây ta đã kiểm tra sổ sách ở công trung viết không rõ ràng. Nếu nàng đang ở trong am chưa về, Trầm Ngư, cháu báo với Thẩm gia một tiếng, Thẩm thị tham ô tiền để Thẩm gia trả. Tổng cộng là hai mươi vạn lượng bạc, trong vòng ba ngày đưa đến Phượng phủ, một văn tiền cũng không thể thiếu.”Cái gì?” Phượng Trầm Ngư vạn lần không nghĩ rằng lão thái thái lại muốn đòi tiền từ Thẩm gia, nhất thời cả kinh, “Những lời này của tổ mẫu là thật sao?”

Lão thái thái hơi không vui, nàng chỉ để Thẩm gia thay Thẩm thị đã tham ô nhổ tiền ra thôi, sao cháu gái này lại có phản ứng như vậy?

“Tất nhiên là thật.” Lão thái thái trầm mặt xuống, “Trầm Ngư cháu còn nhỏ, chưa lấy chồng, chưa quản lý chuyện trong nhà, dĩ nhiên sẽ không biết quy củ này. Thẩm thị tham ô để cho ai, trong lòng Thẩm gia đều biết, nay để bọn họ nhổ tiền ra cho Phượng gia, nhớ đến vài cậu của cháu mà nói chuyện.”

“Nhưng mẫu thân đã là người Phượng gia rồi! Nàng gả đến Phượng gia, chính là người của Phượng gia, cho dù nàng tham ô là chuyện sai, cũng không nên lấy từ Thẩm gia mà hoàn lại.”

“Lời nói của ta, cháu nghe không rõ sao?” Lúc này lão thái thái nổi giận thật sự, vỗ mạnh lên bàn, “Trầm Ngư, nghe không rõ thì ta sẽ nói thẳng cho cháu, mẹ cháu tham ô tiền, tất cả đều đem cho Thẩm gia! Thẩm gia dùng tiền này để mở rộng làm ăn, nịnh bợ quyền quý, lại còn...” Nàng muốn nói lại còn thuê sát thủ giết con gái của Phượng gia, nay ta phải đòi tiên về, thì sao? Thì làm sao?

Nhưng lão thái thái không nói, không có nghĩa là Phượng Vũ Hành không nói, chỉ thấy nàng quay qua nhìn Phượng Trầm Ngư, ẩn ý nói: “Lại còn kết giao với nhân sĩ  giang hồ làm khó xử Phượng phủ. Đại tỷ tỷ, đừng kêu oan thay Thẩm gia, tỷ đem hết những lời này nói cho bọn hắn, ta nghĩ Thẩm gia nhất định sẽ hiểu rõ đạo lý đó.”

Phượng Vũ Hành và lão thái thái nói một hồi, thông minh như An thị, dĩ nhiên nghe hiểu được đạo lý trong đó. Hóa ra chuyện đêm đó đúng là do Thẩm thị làm! Đúng là lòng muông dạ thú.

“Lão thái thái.” An thị mở miệng, “Ta nghĩ Thẩm gia cũng sẽ trả lời hợp lý, vả lại, bọn họ buôn bán ở kinh thành, lại tiếp nhận nhiều việc mua bán với hoàng thất, nếu không có Phượng phủ chúng ta giúp đỡ, chỉ sợ nửa bước khó đi. Nay đại phu nhân ở trong am Phổ Độ...” Nàng đem chuyện hướng về Phượng Trâm Ngư, “Dù sao đại tiểu thư cũng phải tìm lời nói với Thẩm gia mới là đúng.”

Lời này rõ ràng là nhắc nhở Phượng Trầm Ngư, nghĩ lại mẹ ngươi đi, nghĩ lại phú quý của Thẩm gia đi.

Phượng Trầm Ngư bị nghẹn nói không ra lời.

Cho đến giờ, đại phú quý của Thẩm gia là ngọn núi để ba mẹ con các nàng dựa vào, Thẩm gia có tiền, thì Phượng phủ mới coi trọng những người nhỏ bé như các nàng. Hai mươi vạn? Đừng nói đến hai mươi vạn, mấy năm nay Thẩm gia đắp vào Phượng phủ đến hai trăm vạn, sao lại thấy Phượng gia đòi? Thẩm thị chỉ tham ô hai mươi vạn, chỉ là cân bằng sắc mặt cho Phượng gia thôi!