Thần Y Độc Phi

Chương 128: Chỉ là con trai thôi




Người Phượng gia khi đi dẫn theo Trầm thị, trở về lại không thấy bóng người. Phượng Cẩn Nguyên đồng loạt thông báo với các hạ nhân trong nhà, rất nhanh, tất cả mọi người đều biết, đại phu nhân tâm tồn thiện cầu phúc cho người nhà, tự nguyện ở lại am Phổ Độ.

Phượng Vũ Hành không muốn tốn nhiều lời với người Phượng gia, kéo Diêu thị và bọn hạ nhân về Đồng Sinh hiên, nhưng mới quay người đã bị Phượng Cẩn Nguyên gọi lại.

Nàng biết Phượng Cẩn Nguyên có điều muốn nói với mình, nên để Diêu thị dẫn theo Tử Duệ về trước.

Thấy Diêu thị các nàng đi xa, lúc này mới quay đầu hành lễ qua loa với Phượng Cẩn Nguyên, cười hỏi: “Phụ thân gọi A Hành lại có việc gì?”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn đứa con gái này, không nói hồi lâu.

Hai lần, hai lần hắn phái ám vệ ra ngoài, tin tức hồi báo đều có liên quan đến đứa con này.

Hắn tin rằng tin tức của ám vệ sẽ không sai, đến nay cũng không rõ Phượng Vũ Hành muốn mười mấy tiểu nha đầu kia ở Tiêu Châu làm gì, càng không hiểu có hơn hai mươi sát thủ của Diêm Vương điện chẳng những không mảy may làm nàng bị thương, mà tất cả lại chết trong tay nàng.

Từ khi Phượng Vũ Hành hồi kinh, Trầm thị bị tấn công liên tiếp, Trâm gia muốn trừ khử Phượng Vũ Hành, dĩ nhiên hắn hiểu đạo lý đó. Hắn cũng biết giá thuê sát thủ của Diêm Vương điện rất đắt, nếu không có nhà đại phú như Trầm gia, vậy tiền trả ra rất lãng phí.

Cho dù trong mắt hắn Phượng Vũ Hành là dạng người gì, Trầm gia bỏ tiền mua người giết con gái của Phượng Cẩn Nguyên hắn, món nợ này chắc chắn phải thanh toán.

Chỉ là đứa con gái này, hắn không thể không đề phòng.

Phượng Vũ Hành thấy Phượng Cẩn Nguyên gọi nàng lại, mà đã lâu không chịu nói, thì biết trong lòng phụ thân này chắc chắn đang cân nhắc cái gì đó. Nàng cũng không quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng đứng, thong dong mà bình tĩnh.

“A Hành” Rốt cuộc, Phượng Cẩn Nguyên đã mở miệng, nói: “Phụ thân hy vọng con có thể nghĩ cho nhiều người trong nhà, dù sao Phượng gia hòa thuận thì tương lai của con mới sáng sủa.”

“Hả?” Phượng Vũ Hành nghĩ hắn muốn hỏi chuyện đạo tặc đêm đó, nhưng nàng đã quên, cho đến giời, trong lòng phụ thân của nàng luôn chỉ có bản thân, đều chỉ có tiền đồ của Phượng gia. Nàng lạnh mặt, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo, “Ta chưa bao giờ chủ động gây chuyện, chỉ mong đừng chọc vào ta.”

“Con là con cháu của Phượng gia, phải có bộ dáng của con gái Phượng gia!” Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy đứa con gái này đúng là không thêm chút muối nào. 

“Vậy mong phụ thân có bộ dáng của phụ thân trước đất" Nàng thẳng thừng trừng mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, một bụng tức giận bùng lên, “Mong phụ thân lúc. con cái bị tổn thương, phải xuất phát từ góc độ của một phụ thân trước đã, quan tâm an toàn của con cái một chút, mà không phải mở miệng ngậm miệng cứ Phượng gia, Phượng gia! Chờ một ngày con của ngài đều bị người giết sạch, ta sẽ nhìn xem ngài lấy nhà ở đâu!"Nàng ném ra lời này, xoay người bước đi.

Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến run lên, hai tay đang buông lại nắm chặt, lặp đi lặp lại vài lần, vẫn là bại trận, chỉ nói về phía tấm lưng kia: “Ngày mai ta sẽ sắp. xếp cho Tử Duệ một tiên sinh dạy vỡ lòng.”

Nàng nghe thấy, khoát tay về phía sau, chưa nói gì.

Trở lại Đồng Sinh hiên, đám hạ nhân rất vui vẻ, đều đi lên vây lại hỏi: “Nhị tiểu thư vẫn tốt chứ? Nhị tiểu thư có ăn quen đồ ở trong chùa hay không? Nhị tiểu thư, nô tỳ nấu ăn ngon lắm, đang mang cái này tới, phu nhân và thiếu gia còn đang chờ ngài ăn cơm.”

Trong lúc nhất thời, người đang bị Phượng Cẩn Nguyên ảnh hưởng mà lạnh lùng, tâm tình lập tức hồi phục.

Xem đi, Đồng Sinh hiên của nàng, hạ nhân của chính nàng, vẫn tốt hơn.

Khi ăn cơm, nàng nói với Tử Duệ: “Ngày mai phụ thân sẽ mời tiên sinh dạy vỡ lòng đến phủ, Tử Duệ sẽ bắt đầu học vỡ lòng.” 

Đứa trẻ rất vui vẻ, hưng phấn nói, trong thư phòng của hắn có rất nhiều sách và văn chương, hắn đã sớm muốn có thể đọc chúng.

Diêu thị và Phượng Vũ Hành cũng rất vui đối với nhiệt tình học tập của đứa trẻ này, Diêu thị vỗ nhẹ đầu 'Tử Duệ, nói: “Chờ con lớn lên, phải đi thư viện Vân Lộc ở 'Tiêu Châu đọc sách, tương lai thi đỗ công danh.”

Phượng Vũ Hành có suy nghĩ khác với nàng: “Cũng không nhất định phải thi đỗ công danh, Tử Duệ hoạt bát hiếu động, hay là thích tập võ, tỷ tỷ cũng sẽ ủng hộ.”

Diêu thị bất đắc dĩ nói: “Con chiều nó quá.”

“Chỉ là con trai thôi!” Nàng vỗ vỗ Tử Duệ, “Cho dù khoa khảo nổi danh, vẫn nên chinh chiến sa trường, chỉ cần là chuyện đệ làm được, tỷ tỷ đều ủng hộ.”

Phượng Tử Duệ rất vui vẻ, tỷ tỷ hắn nói có thể như vậy, không khỏi nói: “Đệ rất thích đọc binh thư, tỷ tỷ, đệ có thể học binh pháp sao? Đệ cũng muốn học công phu, học giỏi là sau này có thể bảo vệ tỷ tỷ và mẫu thân, ai cũng không thể bắt nạt các người.”

“Đương nhiên có thể.” Phượng Vũ Hành đồng ý, “Phụ thân mời tiên sinh phụ trách dạy đệ học vỡ lòng, học chữ là đệ có thể tùy ý xem binh thư, không biết, tỷ tỷ lại mời tiên sinh chuyên dạy binh pháp cho đệ được không?” Còn nghĩ thêm, lại nói với Tử Duệ, “Nếu muốn học võ, mỗi ngày đều phải rời giường sớm, đệ có thể làm sao?”

Đứa trẻ dùng sức gật đầu: “Có thể!”

“Tốt lắm.” Phượng Vũ Hành nhìn Hoàng Tuyền nói: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sáng sớm và buổi chiều hai lần, ngươi phụ trách dạy võ cho Tử Duệ. Bắt đầu từ cơ bản nhất, không vội thành công, phải học đến nơi đến chốn."