Thần Y Độc Phi

Chương 122: Đó là nữ nhân của ngươi, ngươi cứ ngủ cùng




Sau khi Phượng Vũ Hành về phòng, ba người Vong Xuyên, Hoàng Tuyền và Ban Tẩu đều đứng trước mặt nàng.

Kể ra thì, nàng rất hài lòng với năng lực xử lý hiện trường của hai người Hoàng Tuyền và Ban Tẩu, Ban Tẩu nói với nàng, người Phượng gia đứng ngay ở hiện trường đánh nhau nhưng không phát hiện nửa điểm khác. thường, thì đã biết trong khoảng thời gian ngắn này, hai người đã làm bao nhiêu việc.

Mà chính nàng thì ôm Tử Duệ giấu ẩn đến giữa bụi cỏ, sau đó dùng không gian đi về chùa. Lại dùng thuốc trong không gian để Tử Duệ tỉnh lại, cũng dặn Tử Duệ phải phối hợp diễn với nàng.

Về phần tăng nhân trong chùa phối hợp, kỳ thật cũng không coi là phối hợp, đến giờ tiểu hòa thượng gõ mõ kia cũng không thể hiểu được trong quá trình hắn nhắm mắt tụng kinh, rốt cuộc sao lại bỗng xuất hiện một cô nương. Mà tăng nhân kia ra sau núi đi tìm Phượng gia, đã nhận một tràng hạt bồ đề ngàn năm mà Phượng Vũ Hành lấy ra từ trong không gian.

Nàng tình cờ đánh giá đạo hạnh của loại tăng nhân này, chỉ là trước kia, đây là bồ đề ngàn năm giá trị cao, bây giờ ở niên đại này chỉ sợ đã tăng lên không ít, đối với tăng nhân thật ra là báu vật vô giá.

“Lúc xử lý thi thể có lưu lại dấu vết không?” Nàng mở miệng hỏi hai người.

Ban Tẩu gật đầu nói: “Thuộc hạ cố ý lưu lại đủ để ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên phát hiện ra dấu vết, về phần những người khác trong Phượng gia, tuyệt đối không thể nào phát hiện ra.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, tốt lắm, nàng muốn để Phượng Cẩn Nguyên biết được, giết người, nàng không phải sẽ không làm chuyện này. Cho dù chủ mưu rốt cuộc là ai đi chăng nữa, nàng phải nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: nếu là ngươi làm, vậy ngươi không đánh lại †a; nếu không phải ngươi làm, ta đây nói cho ngươi biết, có người muốn giết khuê nữ của ngươi, để ngươi xử lý.

Đây là lần thứ hai Hoàng Tuyền đi theo Phượng Vũ Hành bị tập kích, nàng nhớ rõ lần trước cửu hoàng tử phân tích nói là người Trầm gia, nên nghi ngờ hỏi Phượng Vũ Hành: “Dựa vào tiểu thư quan sát, lần này và lần trước đều do cùng một kẻ làm sao?”

Phượng Vũ Hành bĩu môi, “Xem ra thì là vậy.”

Vong Xuyên đã thấy tất cả các phát sinh, không khỏi nhắc nhở mấy người: “Xem ra, cho dù đại tiểu thư Phượng gia có phải là chủ mưu hay không, thì cũng là đồng phạm, biểu hiện của nàng tối nay chính là biết kế hoạch lần này, cố ý lật tẩy chuyện tiểu thư chúng ta không có trong phòng là có thật, sau đó dẫn người Phượng gia ra sau núi đi tìm.”

Phượng Vũ Hành cười lạnh, đại tỷ tỷ này của nàng, mặt Bồ Tát, tâm rắn rết, người như vậy nếu đúng là được ngồi lên hậu vị, chỉ sợ khắp thiên hạ đều bị nàng tính kế.

“Ban Tẩu.” Nàng hạ âm thanh xuống, bắt đầu sắp xếp một việc khác.

“Có thuộc hạ.”

“Đi thăm dò xem Tôn ma ma có con cháu hay không, nếu có, lại điều tra con cháu này có làm việc ở Trầm gia hay có liên quan đến Trâm gia hay không."Ban Tẩu gật đầu, “Thuộc hạ đã rõ.” Quay lại nói với Vong Xuyên và Hoàng Tuyền: “Các ngươi bảo vệ tốt chủ tử.” Dứt lời, rồi lắc mình biến mất.

Hai người Hoàng Tuyền, Vong Xuyên không biết chuyện của Tôn ma ma, trước mắt nghe thấy Phượng Vũ Hành nhắc tới, không khỏi nghi hoặc.

Hoàng Tuyền hỏi: “Tiểu thư nghi ngờ Tôn ma ma? Không phải nàng là ma ma hồi môn của phu nhân sao?”

“Hồi môn thì sao?” Phượng Vũ Hành cảm thán, “Năm tháng thay đổi, lòng người cũng biến chuyển.”

Ngày tiếp theo, chùa Phổ Độ sắp xếp nghỉ thức dâng hương đốt đèn cho Phượng gia.

Người Phượng gia thành kính quỳ lạt trước mặt Phật tổ, người người lẩm bẩm. Phượng Vũ Hành mắt lạnh nhìn hết tất cả, chỉ nói Phật tổ phổ độ chúng sinh, lại không biết có độ được chúng sinh trong lòng có ác niệm hay không. Cả một nhà đến bái Phật, nói ra thì đúng là châm chọc.

Nghỉ thức đốt đèn dâng hương tiến hành từ sáng sớm đến sau giờ Ngọ giờ Mùi, sau khi kết thúc, mọi người đã sớm đói, bụng kêu vang.

Trong lúc đó, Phượng Vũ Hành lại nhìn quận chúa của An Định vương gia và chất thiếu gia. Ánh mắt của quận chúa kia vẫn bản thẳng địch ý sâu đậm với nàng như cũ, làm Phượng Vũ Hành dở khóc dở cười.

Sau khi ăn cơm xong, Phượng Cẩn Nguyên thông báo với mọi người ở lại trong chùa nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lên đường hồi kinh, lúc này mọi người với tự giải tán.

Lão thái thái ở lại.

Phượng Cẩn Nguyên biết lão thái thái muốn hỏi gì, nên chủ động nói: “Mẫu thân yên tâm, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa. Sáng mai, trong am trên đỉnh núi sẽ có nữ ni cô xuống đưa Trầm thị lên, Phượng phủ sẽ thông báo với bên ngoài là Trầm thị ở lại trong am cầu phúc vì Phượng gia.

Lão thái thái thở dài một hơi, gật đầu, “Việc này ngươi làm đúng, nếu lại tiếp tục giữ Trầm thị kia ở lại trong phủ, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện lớn.”

“Đúng vậy, sở dĩ con sắp xếp cả nhà đến chùa Phổ Độ dâng hương, cũng vì tìm cho Trầm thị một lý do rời phủ, như vậy cũng để lại mặt mũi cho Trầm Ngư và Tử Hạo.”

Lão thái thái nhớ đến chuyện Văn Tuyên vương phủ, cơn tức đã ẩn đi không khỏi lại tái phát, “Nàng ở trong nhà ương ngạnh thì cũng thôi, vạn lần không ngờ lại trêu chọc đến Vân phi, nay lại đắc tội với cả Văn Tuyên vương phủ, cục diện rối rắm này ngươi cần phải xử lý thích đáng."

Phượng Cẩn Nguyên cũng muốn nổ đầu, hít vào một tiếng, “Mẫu thân cũng thấy thái độ của Văn Tuyên vương phi rồi, làm sao nói tốt như vậy được. Còn có cả Vũ Dương quận chúa kia, từ nhỏ đã giống cửu hoàng tử, là yêu tinh gây họa, mà lại được Hoàng thượng sủng ái.”