Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Quyển 1 - Chương 37: Nam nhân bạch y mang mặt nạ




Lúc này, có một cô gái đang ngồi trước gương, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, da thịt tự nhiên trắng nõn như ngọc, trên khuôn mặt trái xoan có ngũ quan tinh tế khéo léo, một đôi mắt sáng ngời màu hổ phách giống như ánh sáng rực rỡ phát ra từ bảo thạch .

Nàng mặc áo nhỏ lụa mỏng màu vàng nhạt, bên dưới măc một thân váy dài màu trắng ngà kết hợp với các họa tiết ám hoa mai li ti tản ra như sương mờ .

Mấy ngày nay Hạ Thanh Ca chưa từng tỉ mỉ quan sát bộ dạng của mình, nhưng nàng biết mình là một tiểu mỹ nhân, chỉ là bị Thụy Châu và Chu Vân che giấu rất kỹ.

Bây giờ, thời điểm nàng tháo xuống lớp ngụy trang liền xuất hiện ánh mắt lăn tăn, mặt mũi tinh xảo.

Xảo Lan đứng đằng sau Hạ Thanh Ca vẫn nhìn nàng đến ngơ người, sau một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, "Bộ dạng lớn lên của tiểu thư thật là đẹp!"

Hạ Thanh Ca cười nhạt nói, "Hôm nay ngươi theo ta ra phủ đi."

"Ngày hôm nay tiểu thư phải đến lớp học?"

"Đúng vậy, đã rất lâu không có đi tới đó rồi." Nếu như nàng không đi chỉ sợ Trình phu tử sẽ đem tên nàng gạch bỏ mất, nàng cũng không muốn vậy, hơn nữa hôm nay nàng ra ngoài còn vì tìm một người.

Người này trong trí nhớ kiếp trước là một vật khó lường, hiện tại điều quan trọng là nàng phải tìm được hắn.

Xảo Lan gật đầu một cái sau đó tiến lên đỡ Hạ Thanh Ca, hai người cùng đi ra ngoài.

Khi hai người đi tới sau viện Hạ Thanh Ca bỗng nhiên cảm giác được có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn nàng, d_đ。l。qღđ đây là trực giác kiếp trước làm đặc công của nàng, mà loại trực giác này đã nhiều lần cứu tính mạng của mình.

"Đã có gan nửa đêm xông vào phủ Quốc Công, tại sao không dám lộ diện đây."

Nàng cất giọng mềm mại trách cứ làm Xảo Lan sợ hết hồn, vội vã ngoảnh đầu lại.

Mà trên nóc nhà dường như truyền đến tiếng cười khúc khích, ngay sau đó một nam tử áo trắng từ trên nóc nhà phi thân xuống.

Xảo Lan trước tiên che trở Hạ Thanh Ca bên cạnh, nàng trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới trên nóc nhà lại có người? Nhìn nam tử áo trắng xuất hiện trước mắt, bạch y hơi hơi tung bay ở trong gió nhẹ giống như đóa hoa bạch liên nở rộ ra ngoài.

Trong tay hắn cầm một bầu rượu nâng lên uống một hớp, điệu bộ tự nhiên không một chút lo lắng.

Mặt nạ màu bạc che giấu dung mạo của hắn, nhưng một đôi mắt lộ ra ngoài lại manh theo nồng đậm ý cười đùa giỡn, cúi đầu quan sát Hạ Thanh Ca.

"Nếu như ta nói ta vốn định thâu hương thiết ngọc (*), ngươi sẽ làm gì?"

* thâu hương thiết ngọc *:偷香窃玉 ” thâu” là trộm, ” thiết” cũng là trộm. Do đó, nghĩa đen là “trộm ngọc, cướp hương” => hiểu nôm na là chỉ sự dan díu vụng trộm giữa nam nữ. ( theo http://olympiavn.org/forum/index.php?topic=465.330)

"Giết ngươi." Hạ Thanh Ca không suy nghĩ chút nào, thản nhiên trả lời.

Nhưng trực giác mách bảo cho nàng , người nam nhân này hoàn toàn không có mục đích như hắn nói.

"Ha ha, thật là đáng yêu."

Mới vừa rồi hắn nằm ở trên nóc nhà, ngoại trừ lúc vị tiểu thư xinh đẹp này tắm rửa hắn tự giác tránh né còn đâu tất cả mọi chuyện xảy ra bên dưới đều thu hết vào trong mắt hắn.

Khóe miệng bạch y nam tử nổi lên chút ý cười, nhưng trong mắt mọi người xung quanh đều cảm thấy vô cùng mê hoặc.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Hạ Thanh Ca nhìn chằm chằm hai mắt hắn, mở lời không chút sợ hãi nào, cái loại tính tình thản nhiên cộng thêm dáng người tuyệt sắc đứng ở trong gió làm cho nam nhân trước mặt lộ vẻ mất hồn.

"A, ngươi đoán xem."

Hạ Thanh Ca nhìn chăm chú ánh mắt của hắn, không lộ ra chút nào sợ hãi điều này khiến hắn hơi bất ngờ diễn-đàn-lê-quý-đôn, nhưng khi nghĩ lại một chút chuyện trước đó thì lại thấy bình thường.

Hắn bước tới trước mặt nàng, đôi mắt mang theo ý cười cộng với điệu bộ không đứng đắn nói, "Ngươi không sợ sao?"

Hạ Thanh Ca vểnh môi lên mang theo vẻ khinh bỉ, "Sao ta phải sợ?"

Nam tử cúi đầu, áp sát vào thân thể của nàng, một mùi hương nhàn nhạt truyền vào trong mũi hắn, đó là mùi hương tỏa ra từ người nàng hết sức dễ chịu.

Hắn cười một cách quỷ quái, giọng điệu vô cùng ám muội nói, "Chẳng lẽ ngươi không sợ ta làm cái gì với mình? Hừ?"

Hạ Thanh Ca nghênh đón khiêu khích của hắn, dơ ra khăn lụa trong tay, "Nếu ngươi tiếp tục đến gần ta, ngươi sẽ lập tức trúng độc mà chết, không tin ngươi có thể thử xem."

Lúc Hạ Thanh Ca giơ lên khăn lụa trong tay, nam nhân đeo mặt nạ cũng ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, hắn theo bản năng nín thở, là người luyện võ quanh năm đương nhiên hắn nhận ra nguồn gốc của loại hương này.

"Hóa ra tiểu thư vô dụng của phủ Quốc Công lại là một cao thủ giỏi dùng độc, tại hạ đây thất lễ thất lễ rồi."

Nhìn dáng điệu cà lơ phất phơ của hắn Hạ Thanh Ca cũng không tức giận, "Nếu công tử đã biết, ta cũng không muốn giết ngươi, còn bây giờ mờ ngươi trở về đi."

Nàng chẳng thèm giết hắn, ra tay với một người lớn xác như vậy còn phải nghĩ cách giải quyết thi thể, thực sự rất phiền phức!

Hắn nhìn tiểu nha đầu trước mặt vừa lộ vẻ tứ giận liền chuyển thành sợ hãi trong lòng thoáng cái tốt lên nhiều, thầm nghĩ trong bụng nét mặt như thế này mới đúng với một tiểu nha đầu. Ban nãy nàng quá đanh đá chua ngoa, hắn không thích!

"Quên nói với ngươi chúng ta đều học chung một chỗ, chiếc khăn nhỏ này coi như là quà gặp mặt ngươi tặng ta." Nói xong liền nhét vào trong lòng mình.

"Đúng là không biết xấu hổ." Nhìn hắn dễ dàng lấy đi khăn lụa trong tay nàng, Hạ Thanh Ca thoáng cái giật mình diễn-đàn-lê-quý-đôn, không ngời tới võ công của nam nhân áo trắng lại cao như vậy, hơn nữa hắn còn không sợ chất độc bôi trên khăn lụa của nàng.

Giữa lúc Hạ Thanh Ca ngây người thì một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, Hạ Thanh Ca nhanh chóng rút cây trâm trên đầu nhắm vào yết hầu của hắn.

Đúng lúc này bàn tay nàng bị một bàn tay mạnh mẽ khác tóm chặt, nhìn khuôn mặt nhỏ ngập tràn tức giận của nàng, trên mặt hắn liền xuất hiện ý cười đùa giỡn.

"Hình như trên người ngươi không có chỗ nào không chứa độc."

"Còn rất nhiều, ta không tin không có loại nào lấy được mạng của ngươi."

Nam tử cười khẽ một tiếng, mũi chân điểm nhẹ thân thể lập tức bay lên cao.

Trong nháy mắt Hạ Thanh Ca cảm giác được bản thân đang ở giữa không trung, vì vậy theo bản năng ôm lấy cổ nam nhân, ánh mắt nhìn xuống bên dưới. Hiện tại nàng bị nam nhân này ôm ấp thi triển khinh công hướng tới phía sân sau của Thu Vũ Các.

Cho đến khi lên tới tầng lầu cao nhất thì nam nhân mặt nạ mới buông Hạ Thanh Ca ra, ánh mắt mang theo vẻ thăm dò nhìn chằm chằm nàng.

"Sao. Bây giờ mới thấy sợ sao?"

Sau khi đứng vững Hạ Thanh Ca khẽ nâng tầm mắt nhìn chăm chú người áo trắng này, "Nếu như ngươi muốn giết ta thì đã ra tay từ lâu rồi, ngược lại muốn trộm hương (len lút làm chuyện nam nữ) thì cần gì phải đi xa như vậy? Huống hồ thân thể của ta nhỏ bé chỉ sợ không vừa mắt ngươi, hay trong tư tưởng của ngươi là một kẻ biến thái, chỗ này vị trí khá cao chỉ cần ta la lên nhất định hộ vệ gác đêm trong phụ sẽ kéo tới đây."

Lời nói của Hạ Thanh Ca lúc này làm cho bạch y nam tử phải sửng sốt, hắn không ngờ tới tại thời điểm nguy hiểm nàng vẫn giữ được bình tĩnh như cũ, trong thời gian đó còn đưa ra điều có lợi nhất cho mình.

Nghĩ đến cái gì, bạch y nam tử liền nở nụ cười yêu mị, thân thể chớp lóe đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hạ Thanh Ca.

Thở ra một hơi nói, "Ta đương nhiên sẽ không giết ngươi, giết ngươi chẳng phải rất đáng tiếc sao? Mặc dù hiện tại ngươi chỉ là tiểu nha đầu không có gì, nhưng nếu nuôi dưỡng tốt qua hai ba năm nữa nhất định trở thành một mỹ nhân quốc sắc thiên hương."

Hạ Thanh Ca cười lạnh, lười phải nói những điều vô nghĩa với hắn, "Nếu không giết ta vậy công tử nên nói ra mục đích đên đây của ngươi đi."

Nam nhân áo trắng cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn cô nương điềm tĩnh này, "Chẳng lẽ ta không thể tùy ý đi dạo xung quanh sao?"

Hạ Thanh Ca thực sự không chịu nổi giọng điệu cố ý chêu đùa của hắn, thực coi nàng là kẻ đần độn sao?

"Tùy ý đi dạo lại đi đến Quốc Công phủ? Công tử đúng là người an nhàn thoải mái mà, tốt, ta cũng không nói lời vô ích với ngươi nữa, nếu ngươi đã dễ dàng mang ta đến Thu Vũ Các thì khẳng định ngươi rất quen đường trong phủ Quốc Công, mà ngươi bắt ta tới đây rốt cuộc vì mục đích gì, có lẽ ta có thể ra tay giúp ngươi cũng không chừng?"

Trong lòng Hạ Thanh Ca hiểu rõ, theo như thực lực của nam nhân này, hiện tại nàng tuyệt đối không thể đối chọi với hắn, mà bộ dạng cà lơ phất phơ này cho thấy hắn không có địch ý với nàng.

Chỉ có chính bản thân mình nói ra điều kiện mới là cách thức sáng suốt nhất.

Nam tử áo trắng hơi hơi nhíu mày, đối với lời nói của Hạ Thanh Ca có chút bất ngờ, "Không nghĩ tới đại tiểu thư phế vật trong lời đồn của mọi người lại khác người như vậy, rất thoải mái, ta đấy nhớ kỹ ngươi rồi."

Hạ Thanh Ca liếc mắt qua hắn, trong lòng nàng thầm mắng, đúng là kẻ kiêu căng ngạo mạn, lời nói ra khỏi miệng đều rất đáng đánh đòn.

Bạch y nam tử trông thấy ánh mắt khinh bỉ của nàng cũng không thèm quan tâm, trong lòng hắn cười thầm, chơi đùa cùng nha đầu này đúng là rất vui.

"Ta tới đây là để tìm một người."