Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 113: Tự Tiện Xông Vào Khuê Phòng




Để người tùy ý cười nhạo đến nông nỗi này, Vân Quân Niên cũng chỉ có thể vác gương mặt già ra cười làm lành, “ Để Vương gia chê cười, đã nhiều ngày Ẩn Nguyệt chẳng may bị cảm phong hàn, thân mình suy yếu, ở trước mặt Vương gia đi quá giới hạn, là thần quản giáo không nghiêm, vẫn mong Vương gia thứ lỗi.”

Chuyện ma quỷ vớ vẩn này, nghe một chút cũng liền thôi, cũng là tự cho nhau một cái bậc thang đi xuống dưới, nhưng không nghĩ tới Cố Phi Trì lại hừ lạnh một tiếng nói, “Phải không? Bổn vương thứ lỗi hay không thì cũng không sao cả, nhưng thừa tướng đại nhân chớ có quên hôm nay là ngày mấy đi, nếu như thân mình nhị tiểu thư yếu đuối vậy nhân lúc còn sớm nên đi mời đại phu , đừng kéo dài, vạn nhất tiến cung còn yếu đuối mong manh như vậy, để cho bệ hạ lo lắng thì không tốt lắm.”

Vân Quân Niên dù thế nào cũng không nghĩ tới Cửu vương gia nhìn như phóng đãng không kềm chế được, vậy mà tư duy kín đáo như thế, lại còn làm lơ ý tốt của ông ta, thậm chí lúc này còn lôi bệ hạ ra áp người, một chút tình cảm cũng không giữ lại.

Trong lòng Vân Quân Niên dù có bất mãn, lúc này cũng không dám làm trò biểu lộ trước mặt Cố Phi Trì, chỉ có thể liên tục trả lời, :” Vâng vâng, Vương gia giáo huấn phải, thần nhất định vâng theo lời Vương gia dặn dò, đa tạ Vương gia dạy bảo.” mặt ông ta cười sắp phải cứng rồi.

Cho dù da mặt Vân Ẩn Nguyệt có dày hơn nữa, bị thuyết giáo một trận như vậy cũng có chút chịu không nổi, lúc này chỉ cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Phi Trì nhìn cũng thập phần đáng giận, nàng dậm chân một cái, bụm mặt nức nở chạy đi.

Mặc dù là như vậy, Vân Quân Niên cũng không có khả năng đem Cố Phi Trì đuổi đi, vẫn giống như kẻ câm ngậm hoàn liên [ đắng không nói ra được], có khổ nói không nên lời, thậm chí còn không thể không bày ra gương mặt tươi cười chào đón , “Vương gia, trời giá rét , vẫn còn sớm mới đến giờ tiến cung, không bằng đi theo lão thần đến tiền viện uống ly trà nóng ấm áp thân mình?”

Có vẻ như người nhà này ngoại trừ mời người đi uống trà thì không có chuyện khác làm, Cố Phi Trì trực tiếp cự tuyệt xong xuôi, “Vân thừa tướng, bổn vương là tới gặp Ngạo Tuyết, hôm nay nàng cũng tiến cung chứ?”

Nói đơn giản rõ ràng tóm tắt tỏ rõ ý đồ đến, Vân Quân Niên bị câu hỏi gọn gọn dứt khoát như vậy , trực tiếp bị hỏi ngốc, ông ta muốn cự tuyệt một chốc cũng không tìm thấy lý do thoái thác.

Đối diện với ánh mắt trong sáng như mực ngọc của Cố Phi Trì, trong đầu ông ta lại có loại cảm giác hoảng hốt, đem lời vốn dĩ muốn nói tức khắc quên đến không còn một mảnh, ngượng ngùng đáp, “Vương gia, Ngạo Tuyết vừa mới rời giường, lúc này đi vào chỉ sợ không tiện cho lắm…”

Nào có nam tử chưa lập gia đình nào công khai mà đi vào khuê phòng nữ tử như vậy ?

Tác phong hành sự của Vương gia này không khỏi quá lớn mật chút đi?

Đồn đãi đều nói Vương gia coi lễ tiết dân gian như không có gì, bình thường đều nghe đến đau tai, hôm nay lại được tận mắt thấy thật, vậy mà hắn còn làm vẻ mặt bộ dáng không sao cả!

Cho dù tính tình Vân Quân Niên có tốt, lúc này cũng có chút sinh khí.



Chính là Cố Phi Trì giống như nghe không hiểu lời ông ta nói.

Ông ta cũng đã cự tuyệt gọn gàng dứt khoát như vậy, Cố Phi Trì còn không có nửa chút ý tứ muốn lui về phía sau, ánh mắt đăm đăm nhìn Vân Quân Niên, cẩn thận có thể nghe được ý tứ nhất định phải làm được, “Bổn vương mấy ngày trước đây dâng lên một cuốn sổ con đến chỗ Hoàng huynh, không biết thừa tướng có nghe nói hay chưa.”

Biểu tình của Vân Quân Niên khựng lại, có chút không hiểu được Cố Phi Trì là có ý gì. [ đọc full tai dtruyen.com]

Hiện giờ sổ con đều là dâng đến Trung Xu Viện [ viện trung tâm] trước, sau đó lại trải qua Ngự Sử Đài đưa tới trước mặt bệ hạ, sổ con có thể đưa thẳng tới trước mặt bệ hạ thiếu lại càng thiếu, huống hồ ông ta làm đến quan thừa tướng, rất nhiều sổ con đều được ông ta xem qua trước đó, theo lý mà nói không để xót cái gì mới phải.

Đột nhiên bị Cố Phi Trì hỏi trở tay không kịp như vậy, ông ta thật sự là vẻ mặt mờ mịt.

Thay vì ra vẻ thông minh, chi bằng thản nhiên thừa nhận, Vân Quân Niên chắp tay về phía Cố Phi Trì , “Lão thần ngu dốt, vẫn mong Vương Gia nói rõ ràng.”

Cố Phi Trì làm việc bằng phẳng, cũng cũng không làm những thứ hoa hòe loè loẹt, hắn nhìn bộ dáng Vân Quân Niên giống như hòa thượng không sờ được tóc trêи đầu, hẳn là thật sự không biết, dù sao chuyện này sớm hay muộn ông ta cũng phải biết, kia chọn ngày chi bằng đúng ngày, dù sao tới cũng tới rồi, nói cho ông ta cũng không sao.

“Vân thừa tướng, bổn vương cảm thấy Ngạo Tuyết không tồi, trong phủ của bổn vương còn thiếu một nữ quản sự, hiện tại ngươi đã hiểu ý tứ của bổn vương chưa?”

Nữ quản sự? Chẳng lẽ Vương gia muốn để Ngạo Tuyết đi qua đó làm quản sự?

Vân Quân Niên cười trừ một cái, rào trước đón sau uyển chuyển từ chối, “Vương gia, ý tốt của ngài trêи dưới Vân phủ đều ghi nhận trong lòng, Vương gia đại nghiệp lớn, Ngạo Tuyết sợ là không thể…”

Cố Phi Trì vừa nghe liền biết ông ta hiểu sai ý tứ của mình, lưu loát đánh gãy ông ta, mặc kệ là thật không hiểu, hay là giả không biết, đều đem ông ta bức đến không có đường lui, chỉ nghe hắn gằn từng chữ một, “Thừa tướng hiểu lầm, ý của bổn vương là, cưới Ngạo Tuyết làm chính phi của bổn vương.”



Vân Ngạo Tuyết vốn là nói muốn chợp mắt, không nghĩ tới lại ngủ nướng, lúc tỉnh lại nàng cảm thấy có một trận hoảng hốt.



Chuẩn xác mà nói, nàng là bị hoảng tỉnh.

Bình thường trường kỷ [ ghế dài] nằm có vẻ thoải má, nhưng mà nằm lâu, ngủ dễ bị đau tay.

Hôm nay không giống vậy, nàng tỉnh ngủ cũng không có loại cảm giác bị đè ép, chỉ là mí mắt nặng nè, còn muốn ngủ, nhắm mắt lại lại bắt đầu gọi Tuệ Nhi, “Tuệ Nhi, có nước sao? Rót cho ta một ly ta khát.”

Không có người trả lời, nhưng chỉ chốc lát sau, nàng đã ngửi thấy mùi trà nóng, bên môi đã có trà đưa qua, nàng không muốn nhúc nhích, chỉ là hé miệng,vẫn như cũ nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nhỏ.

Nước trà độ ấm vừa vặn, chảy xuống theo cổ họng, giọng nói khô cạn bốc khói cũng được dễ chịu, Vân Ngạo Tuyết cảm giác thoải mái nhiều.

Nàng mở nửa con mắt, uống một chén trà thấy đáy nàng mới dừng lại.

Đang muốn tiếp tục nằm trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Vừa rồi, ngón tay dút trà cho nàng thon dài mảnh khảnh, cốt cách rõ ràng, nàng nửa tỉnh nửa ngủ nhìn liếc mắt một cái không có chú ý, hiện tại thần thức thu hồi, xúc cảm mềm mại của đệm Cẩm Vân dưới thân quá mức chân thật, nàng nhớ rõ ràng trường kỷ trong phòng chỉ có một tấm đệm mềm, không thoải mái như vậy , cho nên, nàng không phải đang ở tú lâu..

Đột nhiên phát hiện không đúng, nàng bỗng chốc đã bị doạ tỉnh.

Trợn mắt vừa thấy, quả nhiên đã thấy gương mặt phóng đại của Cố Phi Trì gần trong gang tấc.

“ Sao ngươi lại ở chỗ này? Tuệ Nhi đâu?”

Tuệ Nhi luôn luôn bám lấy nàng, không có mệnh lệnh của nàng nàng ấy sẽ không có khả năng tự tiện rời đi, bả thân ngủ một giấc dậy, người duy nhất thân cận lại không thấy, trong lòng Vân Ngạo Tuyết có chút hoảng loạn, trêи mặt lại mảy may không biểu lộ ra.

Cố Phi Trì nghe nàng nói xong, dùng ta nhấc một góc màn che, bên ngoài vẫn như cũ duỗi tay không thấy bàn tay , chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bay qua, sườn mặt tuấn mỹ của hắn ở bóng đêm khi sáng khi tối, giọng nói của hắn thực nhẹ, “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, những lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng.”