Thần Y Đào Hoa

Chương 7: 7: Ra Mặt






“Hừ, cách của tôi là biện pháp duy nhất rồi.

Trâu viện trưởng, nếu ông không nghĩ ra cách nào, vậy thì làm theo cách của tôi đi, hơn nữa để ông cầm dao mổ, là vì mọi người tin tưởng y thuật của ông, nên ông đừng từ chối nữa, bên phía Vương phó bí thư vẫn đang đợi ông đó.”
Ngô Nguyên Lượng liếc Trâu Trường Xuân một cái rồi nhìn xung quanh, lớn tiếng nói.

Ông ta đang lấy Vương phó bí thư để chèn ép Trâu Trường Xuân, không sợ ông ta không chịu.
Vừa nghe thấy câu nói này, sắc mặt Trâu Trường Xuân lại càng khó coi hơn, rít mạnh một hơi thuốc, cũng lớn tiếng nói: “Trước mặt Ngô giáo sư đây, Trâu Trường Xuân tôi có là cái gì, lần này vẫn nên để ông đảm nhận thôi.”
“Lão Trâu này, đến lúc ông phải ra mặt thể hiện rồi.” Trương Hạc Minh lãnh đạm nói.
“Trương Hạc Minh, tôi thấy cơ hội lần này vẫn nên nhường lại cho cậu thì hơn.” Trâu Trường Xuân lãnh đạm nói.

Nếu đã vạch mặt nhau rồi, thì Trâu Trường Xuân còn cần gì phải nể mặt Trương Hạc Minh nữa chứ.

Thấy 3 người họ cứ cãi vã, đùn đẩy cho nhau mãi không có hồi kết.

Những người khác ngồi trong phòng cũng không dám lên tiếng, chưng ra bộ dạng chuyện này không liên quan đến mình.

Sắc mặt của Chu Vi vô cùng khó coi, bà cảm thấy quá xấu hổ khi phải ngồi cùng đám người này, bây giờ bệnh nhân còn đang nằm đợi trong phòng phẫu thuật đó, vậy mà mấy lão già này còn không mau gấp rút cứu người, chỉ muốn đùn đẩy cho nhau, trốn tránh trách nhiệm.
Thấy 3 người họ cãi nhau mãi không xong, quả thực Chu Vi không chịu nổi nữa rồi, đứng dậy nói: “Trâu viện trưởng, ông mau chóng đưa ra quyết định đi, nếu không sợ là bệnh nhân sắp không chờ nổi nữa rồi.”
Chu Vi chỉ gọi mỗi tên Trâu viện trưởng, nhưng lại không nhắc tới Ngô giáo sư hay Trương phó viện trưởng gì đó, chính là gián tiếp nhắc nhở Trâu Trường Xuân, đây là Bệnh viện Nhân dân số 1, Trâu Trường Xuân ông mới chính viện trưởng thật sự ở đây, quyết định thế nào, dùng phương án nào, ông phải là người ra quyết định.
Có câu nói này của Chu Vi, Trâu Trường Xuân hiểu ra, việc gì mình phải đấu võ mồm với bọn họ chứ, trực tiếp ra lệnh luôn là được, đây là địa bàn của mình mà, sợ gì chứ?
Chỉ là ông ta còn chưa kịp mở miệng, thì Trương Hạc Minh đã lườm Chu Vi, lớn tiếng chửi: “Chu Vi, bà muốn làm cái gì, không thấy chúng tôi đang thảo luận sao? Nếu bà thấy sốt ruột thì có thể đi trước, không ai cản bà.”
Nói tới đây, ông ta lại nhìn sang Lữ Thanh Tuyết và Diệp Thiếu Xuyên ở bên cạnh.

Trương Hạc Minh không quen Diệp Thiếu Xuyên, nhưng lại quen Lữ Thanh Tuyết, ông ta khá có ấn tượng về cô bác sĩ xinh đẹp này, lần trước đã đắc tội với cậu con trai của mình.

Không sai, vị Phó viện trưởng đã ép Lữ Thanh Tuyết bị đuổi khỏi bệnh viện chính là Trương Hạc Minh.
Nhìn thấy Lữ Thanh Tuyết, ngữ khí của Trương Hạc Minh lại càng thêm sắc bén: “Chu Vi, bà cũng quá tùy tiện rồi, đây là chỗ của các chuyên gia hội chẩn, bà dẫn theo ai vào đây vậy hả? Đây là Lữ Thanh Tuyết nhỉ, cô ta đã không còn là người của bệnh viện nữa rồi, còn tới đây làm gì? Một Lữ Thanh Tuyết cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng là bác sĩ, còn người này, cậu ta là ai, lẽ nào cũng biết chữa bệnh sao?”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía bên này, hết nhìn Lữ Thanh Tuyết rồi lại nhìn Diệp Thiếu Xuyên, trong lòng bọn họ đều biết rõ, lần này Chu Vi đắc tội với Trương Hạc Minh rồi.
Diệp Thiếu Xuyên không ngờ tới, anh không làm gì mà cũng trở thành mục tiêu để tên phó viện gì đó công kích cô Chu.
Vốn theo tính cách của anh, anh không muốn dây vào hạng người này, nhưng lúc này ông ta không chỉ mắng anh, mà còn mắng cả cô Chu lẫn Lữ Thanh Tuyết, khiến anh có chút không nhịn nổi.
“Trương Hạc Minh, tôi đưa ai tới là chuyện của tôi, cậu quản được sao?” Chu Vi đanh thép nói.
“Đây là bệnh viện, không phải là nhà của bà, bà đưa ai tới, phó viện trưởng như tôi không được quản à? Còn nữa đây là hội chẩn, không phải tiệc trà, bọn họ là bác sĩ à, biết chữa bệnh sao?” Trương Hạc Minh càng nói càng kích động.
“Sao ông biết tôi không biết chữa bệnh? Không sai, cô Chu đưa tôi tới đây là để tôi giúp một tay.”
Thấy Chu Vi tức đến run rẩy, vẻ mặt của Lữ Thanh Tuyết lạnh lùng, Diệp Thiếu Xuyên biết đến lúc anh phải ra mặt rồi, nếu không sợ là tên này lại càng được nước lấn tới, nên anh không thèm nể mặt ai, đứng dậy nói.
“Cậu biết chữa bệnh?”
Trương Hạc Minh hơi sững người, nhưng ngay lập tức cười phá lên như vừa nghe được chuyện cười: “Chắc cậu vẫn còn là sinh viên nhỉ, chữa bệnh, cậu có tư cách đó sao?”
Thực ra, không chỉ Trương Hạc Minh không tin, mà những chuyên gia giáo sư khác ngồi đây cũng không tin Diệp Thiếu Xuyên, đến cả Chu Vi và Lữ Thanh Tuyết cũng kinh ngạc nhìn anh.

“Có tư cách hay không, là do ông quyết định sao? Các ông không nghĩ ra biện pháp, lẽ nào những người khác cũng hết cách sao?” Diệp Thiếu Xuyên khinh thường nhìn Trương Hạc Minh, lạnh lùng nói.
“Cậu thật sự có cách?”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Diệp Thiếu Xuyên, Trương Hạc Minh có chút bị lay chuyển, không nhịn được hỏi.
“Phí lời, đương nhiên là tôi có cách rồi.

Cách của tôi còn an toàn và có tỷ lệ thành công hơn cách của các người.

Các người còn không biết xấu hổ tự nhận mình là chuyên gia giáo sư gì đó, theo tôi thấy, các ông chỉ là một đám ăn hại thôi…”
“Tiểu Diệp, cậu đừng ăn nói hồ đồ, đây đều là chuyên gia…” Lữ Thanh Tuyết hoàn hồn, vội vàng kéo tay Diệp Thiếu Xuyên, bảo anh ngồi xuống, không cần nói tiếp nữa.
Chu Vi ngồi bên cạnh cũng hơi lo lắng, bà không ngờ vào lúc này Diệp Thiếu Xuyên sẽ “nói láo” như vậy, chỉ là những lời này chỉ là nói láo thôi sao?
“Tiểu Diệp, cậu ngồi xuống đi, đây không phải là chỗ gây chuyện đâu.” Chu Vi thấp giọng nói.
“Cô Chu, chị Lữ, hai người yên tâm, tôi tự có chừng mực.”
Diệp Thiếu Xuyên cười nhìn 2 người họ, cũng không ngồi xuống, mà lại ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, bừng bừng khí thế.
“Tiểu Diệp!”

Lữ Thanh Tuyết sững người, đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Thiếu Xuyên như vậy, trước đây cô chưa từng thấy trên người Diệp Thiếu Xuyên có loại khí thế này.
Chu Vi cũng hơi sững sờ, lần đầu tiên gặp Diệp Thiếu Xuyên, bà đã rất quý cậu thanh niên này, chỉ là nếu nói cậu thật sự có cách chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân, bà vẫn không tin lắm, vì thật sự Diệp Thiếu Xuyên còn quá trẻ, hình như vẫn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, có thể có cách gì chứ?
Nhưng nhớ tới nụ cười của Diệp Thiếu Xuyên, không hiểu vì sao, trong lòng bà lại lóe lên mọt tia hy vọng, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của chàng thanh niên trẻ tuổi, thầm nghĩ có lẽ cậu ta thật sự có cách.
“Cậu nhóc, cậu biết đây là đâu không hả, mà dám ở đây ăn nói linh tinh? Cậu là sinh viên trường nào, ai là giáo viên của cậu?” Trương Hạc Minh đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi.
“Tôi học trường nào, giáo viên của tôi là ai có liên quan đến việc chữa bệnh cứu người à?” Diệp Thiếu Xuyên nhìn thẳng đối phương, nhàn nhạt hỏi.
“Cậu nói cái gì?” Trương Hạc Minh tức tím người, ông ta chưa từng thấy sinh viên nào kiêu ngạo như vậy, không mặc áo blouse, vậy mà lại dám đứng đây phát ngôn đanh thép như vậy.
“Cậu ta là do Chu Vi đưa tới, hay là Lữ Thanh Tuyết đưa tới?” Trương Hạc Minh nghi hoặc hỏi, ánh mắt sắc lạnh, mắng Diệp Thiếu Xuyên: “Ở đây nhiều chuyên gia giáo sư như vậy, cậu là cái thá gì mà dám ở đây ăn nói lung tung hả?”
“Tôi ăn nói lung tung?”
Diệp Thiếu Xuyên cười: “Các ông không nghĩ ra cách, tôi nói tôi có cách thì lại bảo là tôi ăn nói lung tung.

Lẽ nào lại nói các ông không phải đang bàn phương án cứu người, mà là đang mở tiệc trà sao?”
Từ “tiệc trà” này, chính lúc nãy Trương Hạc Minh đã dùng để mắng cô Chu..