Thần Y Đào Hoa

Chương 12: Chương 12






“Các vị nói xong chưa?”
Kéo Lữ Thanh Tuyết lại, Diệp Thiếu Xuyên ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng sáng
ngời, tựa như có thể thấy lòng người, còn có một cổ khí thế ép về hướng mọi người, mọi người không kiềm được đều ngẩn ra.

Vốn là dựa theo tính cách Diệp Thiếu Xuyên, bất luận những người này nghi ngờ sao, chửi rủa sao, anh đều có thể không quan tâm, dù sao cũng sẽ không rơi một miếng thịt, nhưng dưới mắt những người này lại nghi ngờ y thuật của anh, thậm chí còn nói Trung y nghèo xơ xác, với tên lừa đảo, trong lòng anh cũng có chút nổi giận.

Vả lại nói, Lữ Thanh Tuyết cũng là vì anh đứng ra bác bỏ mọi người, nếu như anh không nói chuyện nữa, sợ
rằng thật sự bị người ta xem thành là chột dạ.

“Tôi cũng lười cùng những người các vị nói nhảm, các vị không phải hoài nghi y thuật của tôi sao, cũng được, chúng ta có thể đánh cược một trận, thế nào?” Diệp Thiếu Xuyên nhìn khắp bốn phía, ánh mắt quét qua tất cả mọi người, nói thẳng.


“Đánh cược một trận, đánh cược gì?” Ngô Nguyên Lượng bị Diệp Thiếu Xuyên nhìn, luôn cảm giác mình giống như một thằng hề nhảy nhót, trong lòng càng giận, lạnh lùng hỏi.

‘Đương nhiên là đánh cược y thuật.

“Trung y và Tây y?” Trương Hạc Minh cười nhạo một tiếng, hỏi: “Đánh cược như thế nào?”
“Rất đơn giản, tìm một người mắc bệnh nan y, chúng ta từng người phát huy tài năng, nhìn xem ai có thể khiến cho bệnh nhân còn sống, thời gian sống dài.

” Diệp Thiếu Xuyên nói.

Bệnh nhân mắc bệnh nan y, vậy chẳng khác nào chờ chết, có thể sống một ngày coi là một ngày, Diệp Thiếu Xuyên cũng không cùng bọn họ đánh cuộc chữa hết, liền đánh cược khiến cho bệnh nhân sống lâu.

“Người mắc bệnh nan y?” Ngô Nguyên Lượng vừa nghe, lập tức liền
một hớp đồng ý: “Được, tôi đánh cuộc với cậu, thậm chí có thể để cho cậu lựa chọn bệnh nhân, thế nào?”
Cái gì để cho Diệp Thiếu Xuyên chọn bệnh nhân, đây là ông ta cố làm bộ mà thôi, Diệp Thiếu Xuyên chọn bệnh nhân, nhất định sẽ ở trong bệnh viện, dựa vào quan hệ của ông ta và bệnh viện, muốn có được tài liệu người mắc bệnh còn không đơn giản ư, đến lúc đó đúng bệnh hốt thuốc, kéo dài sinh mạng người mắc bệnh còn không phải là chuyện nhỏ.

“Các người thì sao?”
Diệp Thiếu Xuyên chỗ nào không biết tâm tư của Ngô Nguyên Lượng,
nhưng cũng không vạch trần, ánh mắt rơi vào trên người Trương Hạc Minh cùng những bác sĩ khác, hỏi.


Anh muốn đánh cược, cũng không phải là cùng một người Ngô Nguyên Lượng đánh cược, mà là cùng tất cả những người nghi ngờ anh ở đây, đánh cược với người xem thường Trung y, tốt nhất để cho bọn họ mãi mãi ghi nhớ dạy dỗ.

“Chúng tôi?” Đông đảo bác sĩ sững sốt một chút, theo bản năng hỏi.

“Các vị tham gia không, tôi một người, cùng nhiều người các vị đánh cược như vậy, thế nào, các vị có dám hay không?” Diệp Thiếu Xuyên lớn
tiếng hỏi.

Một người, đánh cược với mười mấy vị chuyên gia học giả, khí phách của Diệp Thiếu Xuyên khiến cho mọi người cảm phục, nhưng trong lòng càng nhiều hơn chính là nổi nóng, đây là muốn đánh vào mặt bọn họ.

Nói thật, bọn họ đều là tinh ranh, đương nhiên không muốn đánh cược cùng Diệp Thiếu Xuyên, dẫu sao thắng cũng không vinh dự, từng người đều là học giả chuyên gia, còn đối phương lại là một thầy lang.

Nhưng nếu bị thua, vậy thì càng khỏi phải nói, mặt sự rằng cũng phải ném sạch, sau này trong nghề cũng không ngóc đầu lên được.


Chẳng qua là Diệp Thiếu Xuyên nói đến mức này rồi, bọn họ cũng đành đâm lao phải theo lao, ai kêu lúc trước mỗi một người bọn họ đều chen lấn nghi ngờ người ta, bây giờ nếu như không đánh cược, đó chính là không dám đánh cược, lại mất thể diện.

“Có cái gì không dám, chỉ sợ cậu thua, nói chúng ta lấy nhiều khi dễ ít, ỷ lớn hiếp nhỏ.

” Trương Hạc Minh đứng dậy.

“Sẽ không, nếu tôi thua, sau này cũng không dùng y thuật cứu người, các người thì sao?” Diệp Thiếu Xuyên hỏi.

Cậu muốn thế nào?.