Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 23: Gặp lại




Lãnh hương thanh lãnh dịu dàng của lê hoa quen thuộc

Độ ấm cơ thể… quen thuộc…

Và cái cảm giác…ôn noãn kia, vẫn là thứ nàng luôn quyến luyến…

Bỗng chốc, Lạc Khanh Nhan chợt nhận ra, nguyên lai dù có luôn chối bỏ đoạn cảm tình này như thế nào đi chăng nữa, dù là luôn phủ định cảm giác của mình, nhưng từ tận sâu con tim…. Tình cứ như vậy nhẹ dịu lan tỏa, một cách từ tốn, tựa như tình ti, khi nàng còn chưa phát giác, cứ như thế quấn chặt lấy lòng của nàng, tâm của nàng….

Muốn hỏi hắn nhiều lắm…

Ngươi như thế nào rồi?! có khỏe hay không ….?!

Muốn hỏi hắn, làm sao lại chạy đến nơi này rồi…?!

Ngốc như hắn, một mình đến nơi đây, không biết có bị ai ăn hiếp không nữa?!

Muốn trách hắn, thân thể đã không tốt, sao không lại ở trong sơn cốc dưỡng thương?!

Lời muốn hỏi, muốn nói, …muốn trách cứ, nhiều lắm… nhưng là lúc này đây, hắn ôm chầm lấy nàng, da thịt gắt gao tương thiếp, cách một lớp quần áo, vẫn cảm nhận được tâm của hắn đập thật mạnh, hơi thở ấm áp quấn quanh người nàng, không hiểu sao, lời muốn nói ra lại không thốt thành tiếng, tất cả thiên ngôn vạn ngữ giờ khắc này đây, bỗng hóa thành tiếng than nhẹ

“ Dung Phượng Ca….”

Khụ! Được rồi, lại quay về nam chính đáng yêu của chúng ta, dĩ nhiên là thấy được Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca y rất là vui mừng, cho nên ngay tức khắc chạy lại ôm chầm lấy Lạc Khanh Nhan, dĩ nhiên hai người điều rất đẹp, ôm nhau nhất định cũng là một bức mĩ họa đồ tuyệt đẹp nhưng là nếu như không tính vấn đề chiều cao a, Lạc Khanh Nhan thân hình thiên gầy, nhưng khá cao, tính ra cũng một thước bảy lăm, nhưng là Dung Phượng Ca, từ nhỏ đã thuộc loại ‘nhỏ con’ dù cố gắng như thế nào cũng chỉ mới hơn một thước bảy, tính ra đứng bên cạnh Lạc Khanh Nhan thấp đi một chút, giờ khắc này ôm chầm lấy, hắc hắc… lại giống như một tiểu nữ nhân ôm lấy tình lang của mình a….

Dung Phượng Ca rất là uất ức, tại sao Nhan Nhan lại cao như vậy chứ, không được! thật là mất mặt nam nhi của y quá đi, nhất định y phải tìm cách cao lên mới được >”<, ngay lập tức Dung Phượng Ca tìm tòi trong đầu óc, có loại dược nào khiến cho chiều cao tăng lên hay không?!

Linh vân đứng bên cạnh, cười cười thần bí, vẻ mặt rất chi là ‘gian kế’ khiến cho Lam đứng bên cạnh cũng không thôi rùng mình, còn Huyền thì dĩ nhiên vẫn nhất quán vẻ mặt băng sơn, song cũng không khỏi nghi hoặc, tiểu tử kia rốt cuộc là ai?! như vậy thân mật ôm chủ nhân mà không bị chủ nhân phách một chưởng bay ra?! Cũng đủ kỳ quái…

Còn Tư Đồ Nhiễm vừa phi ngựa đến, đuổi kịp nhóm người Lạc Khanh Nhan, lại thấy tình cảnh này, không khỏi nheo mắt lại, một thoáng trầm tư…

Nói chung, là mỗi người một suy nghĩ khác nhau……..

“ Nhan Nhan luôn thất hứa a!…” Dung Phượng Ca buông ra Lạc Khanh Nhan, ngẩng đầu nhìn nàng lại ủy khuất lên án

“ Ách! Ta có hứa gì với ngươi sao?!” Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười nhìn hắn, nam nhân này cũng không đến nỗi ngốc, biết dịch dung để mà xuống núi a, lão ngoan đồng kia không quản sao?!

“ Nhan Nhan đã hứa sẽ quay về gặp ta, nhưng ta chờ rất lâu rất lâu cũng không thấy Nhan Nhan trở về, viết rất nhiều thư nhưng cũng không nhận được hồi âm?!” Dung Phượng Ca buồn bực lên tiếng

“ Ta… bận nha!” Lạc Khanh Nhan lắc đầu thở dài, vô thức vươn tay sờ sờ khuôn mặt của hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy, Dung Phượng Ca thấy vậy, chợt nhớ ra là mình chưa lấy ra lớp mặt nạ dịch dung, nghĩ nghĩ đến Nhan Nhan dù không thấy mặt của y nhưng vẫn nhận ra y, Dung Phượng Ca chợt mỉm cười, vươn tay lột đi lớp mặt nạ bình thường, hé lộ khuynh thế băng dung….

“ Phượng Ca rất là nhớ Nhan Nhan a…!!” Dung Phượng Ca than nhẹ, đặt cằm của mình trên vai của Lạc Khanh Nhan, vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, mắt nhìn ba nam nhân đứng đằng sau Lạc Khanh Nhan, âm thầm buồn bực, ba nam nhân này, ai mới là ‘tình địch’ của hắn nha, đáng ghét! Nhan Nhan chính là ‘trêu chọc đào hoa’ mà +_+

Lần này đây, Lạc Khanh Nhan chỉ còn biết thở dài, vươn tay vỗ vỗ lưng của hắn, như là chấp nhận hành động thân thiết này, nam nhân này luôn nói những lời vô nghĩa a, nhưng là càng chết tiệt hơn nữa, nàng lại cảm thấy ấm lòng khi nghe mấy lời nói đó, đúng là hết thuốc chữa rồi

“ Đúng rồi, Phượng Ca có quà tặng cho Nhan Nhan đó!” Dung Phượng Ca nhớ đến Xích Ảnh bèn buông ra Lạc Khanh Nhan, đến chỗ Linh Vân lấy lại thanh kiếm, rồi nhanh chóng đưa ra cho Lạc Khanh Nhan, mắt đẹp khẽ chớp, hàng lông mi cong vút tuyệt đẹp, vẻ mặt rất chi là mong đợi nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan buồn cười nhìn hắn, vươn tay nhận lấy, đằng sau lớp vỏ bọc thô sơ, một thanh kiếm hiện ra, vỏ kiếm rất bình thường, nhưng nhìn kỹ thì lớp hoa văn khắc trên đó thật sự tinh xảo, kiếm tuốt ra khỏi vỏ, hơi lạnh như lan tỏa ra, sắc bén vô cùng…

Đó là một thanh hảo kiếm, dù không biết lai lịch của thanh kiếm này ra sao nhưng nhất định là một thanh tuyệt thế chi kiếm, vì Lạc Khanh Nhan cảm nhận được sát khí trong kiếm, rất… lãnh!

“ Cảm ơn ngươi!” Lạc Khanh Nhan nói: “ ta rất thích….”

“ Nhan Nhan thích là tốt rồi…!!” Dung Phượng Ca gật gật đầu, khẽ cười, nhàn nhạt ấm áp

Không có ai nhận biết được thanh kiếm này, nhưng Tư Đồ Nhiễm thì y biết rất rõ, thanh kiếm từng một thời danh chấn võ lâm Xích Ảnh, cứ tưởng đã bị hủy rồi, không ngờ lại xuất hiện trên tay của nữ tử này, Tư Đồ Nhiễm đánh giá Dung Phượng Ca, này chính là nữ tử cùng Lạc Khanh Nhan đi kỹ viên thôi, hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?! ( Dao Dao: haiz! Tư Đồ huynh cũng nhầm Tiểu Phượng Ca của ta là nữ nhân a =”=)

“ Khụ! Khanh Khanh, chúng ta về thôi..!!” Linh Vân xen vào giữa hai người, hai người này thật là đứng trước cổng thành ‘ân ân ái ái’ như vậy, thật khiến cho người ta chú ý mà. Nhưng là Dung Phượng Ca này quả thật là đẹp quá đi, này ngũ quan đẹp như họa, này mi mục thanh tú, khi cười lên giống như hoa khai, một khoảnh khắc nàng như là cảm thấy pháo hoa nở rộ vậy a…. Khanh Khanh thật là có phước mà ^^

“ Ân! Đi thôi…”. Lạc Khanh Nhan gật đầu, dẫn đầu đi trước, Dung Phượng Ca nhân cơ hội, nắm chặt lấy tay của Lạc Khanh Nhan bước đi theo, đám người còn lại dĩ nhiên cũng theo sau rồi. Với việc Dung Phượng Ca ‘thừa nước đục thả câu’ nắm lấy tay của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan chỉ có thể cười trừ, ai bảo hắn chính là rất đáng yêu a, nàng cũng không thể ‘phủ phàng’ không cho hắn nắm tay đi, dù sao cảm giác cũng không tệ lắm

Thấy Lạc Khanh Nhan không phản đổi khi bị mình nắm tay, Dung Phượng Ca vụng trộm câu lên khóe miệng, thật tốt a! có thể gặp được Nhan Nhan, có thể cùng nắm tay nhau đi như thế này… thật sự tốt nha, nếu như con đường này…. vĩnh viễn không có cuối thì tốt rồi

Trong khi hai nhân vật chính của chúng ta gặp lại thì tại sơn cốc, hai lão đối thủ lâu năm cũng đang bàn bạc vấn đề của riêng mình

“ Chuyện này không thể được…” Hàn Vô cau mày phản đối nhìn Dung Cơ, lại nói: “ chuyện này quá mạo hiểm, ngươi điên sao?!”

“ Hàn Vô, chuyện này ta rất chắc chắc, ngươi không tin tưởng chính đồ đệ của mình sao?!” Dung Cơ ôn hòa cười, vuốt nhẹ chòm râu trắng muốt của mình. Hàn Vô nghe vậy, lắc đầu thở dài: “ không phải là không tin, mà là sợ, ngươi không biết… nha đầu đó, bản thân chính là rất tuyệt tình, dù là đối với bản thân mình cũng rất tàn khốc!”

“ Người càng tuyệt tình, một khi động tình không chỉ là cả đời nhất thế, mà là đời đời kiếp kiếp…, Hàn Vô! Ngươi cũng hiểu điều này mà, đúng không?!” càng lãnh tình, càng lãnh khốc, một khi tâm động, tình động, có thể vì nó mà vạn kiếp bất phục, không hối cũng không oán

“ Ngươi, chắc chắc nha đầu kia động tâm với tiểu tôn tử của ngươi?!” Hàn Vô nghi hoặc

“ Không thử thì làm sao mà biết?!” Dung Cơ bí hiểm cười

“ Dung cơ, ngươi nên biết rõ, một khi nha đầu kia chọn lựa không phải là điều chúng ta muốn, thì tính mạng của Phượng Ca sẽ không còn, ngươi vì cớ gì lại mạo hiểm đến như vậy, chúng ta còn nhiều thời gian mà….” Hàn Vô nhẹ giọng khuyên bảo

“ Chúng ta… không còn nhiều thời gian nữa….” Dung Cơ khẽ nhắm mắt, thanh âm bất giác não nề không thể tả: “ ta vốn cứ tưởng, thời gian hãy còn dài lắm, nhưng là nhanh như vậy, thấm thoắt thoi đưa, cũng đã hơn mười chín năm rồi còn gì, ta thật sự sợ… sợ điều đó xảy ra, ngươi biết không, dạo gần đây Phượng Ca trí nhớ tốt lắm, không còn dễ dàng quên như trước đây…?!”

“ Điều này.,.. sao có thể, chẳng phải chúng ta đã….” Hàn Vô giật mình, nói đến đây bỗng dưng im bặc, mi gian nhàn nhạt ưu sầu

“ Ván cá cược lần này, hãy để cho số mệnh quyết định đi, nếu như thất bại ta sẽ lấy tử tạ tội cùng nữ nhi của ta vậy……” Dung Cơ ảm đạm cười

“ Ta hiểu….” Hàn Vô gật gật đầu: “ đành vậy thôi, hi vọng nha đầu kia sẽ không làm cho chúng ta thất vọng!”

Tây An

Lạc Vân sơn trang

Nói đến Lạc Vân sơn trang thì ngay đến cả trẻ nít ba tuổi ở Tây An cũng biết đến, có lẽ nhiều người nghĩ đến tòa sơn trang này xuất hiện từ lâu đời, nhưng thật ra trước đây nó chỉ là một toà nhà cổ xưa, ít ai dám lại gần, vì địa thế nơi đây khá hoang vắng, hơn thế nữa kiến trúc nhà cửa thật sự cổ, rất cổ… khiến cho người ta rợn tóc gáy khi bước vào, ấy vậy mà gần hai năm trước nghe nói có người muốn mua tòa nhà này, rồi vài tháng sau, tòa nhà này được sửa sang lại, nghe nói rất đẹp, kiến trúc độc đáo, tiết kiệm không gian, vừa bước vào đã gây cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, đó là sự kết hợp kiến trúc hiện đại và cổ đại xen lẫn vào, kiến tạo nên một toàn Lạc Vân sơn trang độc nhất vô nhị…

Như là một kỳ tích, những năm gần đây, sản nghiệp của Lạc Vân sơn trang, nhiều không kể xiết, trong Tây An, cứ năm tửu lâu thì trong đó ba cái đã là của Lạc Vân sơn trang….ngoài ra, kỹ viện, sòng bạc, khách điếm, tơ lụa… Lạc Vân sơn trang điều có tham gia, và người dân Tây An quả thật cũng rất ưu ái cho những sản nghiệp của Lạc Vân….

Vì sao a?! dĩ nhiên là dù bất cứ nơi đâu, đồ tốt, đồ rẻ luôn được người dân ưa chuộng rồi, nói đến tửu lâu của Lạc Vân sơn trang, chưa tính đến kiến trúc tửu lâu độc đáo, thanh nhã, nội đồ ăn không cũng thật đa dạng và phong phú, nhiều món ăn kỳ lạ, hợp khẩu vị người dân, hay những món điểm tâm ngọt khiến cho nữ nhân cùng trẻ con ưu ái… ấy là còn chưa kể, rượu của tửu lâu đặc biệt nổi tiếng, một bình ‘ quỳnh tửu’ cũng khiến cho tửu si lưu luyến tửu lâu không rời!..

Rồi đổ pháp trong sòng bạc của Lạc Vân khiến cho không biết bao nhiều ghé mắt, cách chơi, cách đổ… kỳ lạ mà chưa có ai thử qua, tò mò rồi khiến cho người ta đâm đầu vào thôi ^^, còn về tơ lụa của Lạc Vân, có thể nói là nổi tiếng nhất Tây An, vượt qua tam đại tơ lụa nổi tiếng lâu đời của Tây An, nhanh chóng dẫn đầu, bởi lẽ chất lượng tuyệt hảo, xúc cảm mềm mại của tơ lụa Lạc Vân ít có loại tơ lụa nào bì kịp, hơn thế nữa ánh sáng mắt mắt, nhiều loại, chưa kể trên đó còn có những tú phẩm tinh xảo, khiến cho nữ tử Tây An đặc biệt yêu thích, khó buông tay…. Nói chung, Lạc Vân sơn trang, đối với người dân Tây An, như là một phần không thể thiếu trong đời sống a….

Với thành tựu phát triển một cách nhanh chóng như vậy, Linh Vân cũng không khỏi cảm thán, thượng thiên quả thật rất là chiếu cố sinh ý của Lạc Vân sơn trang nha, nhưng là càng về lâu, Linh Vân lại càng cảm thấy, thay vì nói có thiên thời thì đúng hơn, là có sự sắp đặt cùng tính toán một cách cẩn thận của Lạc Khanh Nhan thì đúng hơn. Dù Lạc Vân sơn trang có làm mưa làm gió tại Tây An nhiều như thế nào đi chăng nữa, dù cho sinh ý của Lạc Vân trải dài khắp nước, nhưng cũng ít ai biết được quy mô thực sự của Lạc Vân sơn trang.

Tây An, cách đế đô rất xa, nơi đây, thiên cao, hoàng đế xa, có thể thoải mái tung hoành, nhưng nhất thiết không được để cho người khác chú ý đến, việc nắm lấy kinh tế của đất nước, không một vị đế vương nào cho phép như thế, cho nên những sinh ý ngoài địa phận Tây An, Lạc Vân sơn trang sẽ lấy nhiều danh nghĩa, để cho người khác không biết được tất cả lại là cùng một người nắm giữ. Cho nên ít khi nào Lạc Vân sơn trang đắc tội với các quan lại hay nhân vật có thế lực khác. Với tính toán thấu đáo như vậy của Lạc Khanh Nhan, Linh Vân không khỏi âm thầm buồn bực, cứ nghĩ nàng đã suy nghĩ mọi việc kín kẽ mọi góc cạnh hết rồi, ấy vậy mà so với Khanh Khanh giống như một đứa nhóc không biết gì vậy. Với tâm trạng oán giận này của Linh Vân, Lạc Khanh Nhan chỉ khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “ là vì… ta đã trải qua….”

Linh Vân lại càng không rõ, tính ra về tuổi tác, Lạc Khanh Nhan cũng chỉ bằng nàng, nhưng không rõ vì sao, Linh Vân luôn cảm thấy, Lạc Khanh Nhan dường như rất ‘lão’, không phải là bề ngoài, mà là nội tâm, là ánh mắt… rất thâm trầm, như là qua bao năm tháng, lắng đọng lại vậy….

Hết chương 23