Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 97: Hợp tác ( Hai )




Edit: Cò Lười  

Beta:  

Cửu Minh cười một cách quỷ dị: “Bởi vì…… Chúng ta là quan hệ hợp tác, ta cần dược thiện của ngươi, ngươi cần sức mạnh của Đệ Nhất Lâu, chỉ thế thôi.”  

“Tốt!” Ánh mắt của Phong Như Khuynh nổi lên một tia kiên định: “Ta đồng ý yêu cầu của ngươi, ta sẽ mang tất cả dược thiện ta đang có đều cung cấp cấp cho Đệ Nhất Lâu, làm điều kiện, lực lượng của Đệ Nhất Lâu, phải cho ta mượn.”  

“Thành giao!”  

……  

Chờ sau khi Phong Như Khuynh đi ra khỏi thuyền hoa, sắc trời đã dần dần tối xuống, nàng rũ mắt, nhìn về lệnh bài ở trong tay, trong mắt chứa đầy ý cười.  

Lúc này đây ở hội giao lưu, không có đi một cách vô ích, ít nhất cũng đạt được lệnh bài của Đệ Nhất Lâu này, nàng hành động cũng thuận tiện rất nhiều.  

Ít nhất, những hạt giống dược liệu hiếm thấy, nàng có thể khiến cho Đệ Nhất Lâu vì nàng mà đi mua ……  

“Công tử.”  

Bên trong thuyền hoa, Từ lão nhíu chặt mày, nhìn về phía phương hướng Phong Như Khuynh rời đi , khẽ thở dài một tiếng: “Đại tiểu thư Đệ Nhất Lâu này đại biểu cho cái gì, sợ là nàng cũng không rõ ràng, ngươi thật sự…… Muốn làm như thế sao?”  

Cửu Minh chắp một tay sau lưng, vạt áo bay bay trong gió, ở trong con ngươi màu vàng lợt của hắn, hình ảnh thiếu nữ mập mạp dần dần đi xa, cho đến khi biến mất không thấy.  

“Năm đó, ta bị người ám toán, bị thương vô cùng nghiêm trọng, là Nạp Lan Hoàng Hậu đã cứu ta, về sau ta mới thành lập Đệ Nhất Lâu,” Cửu Minh quay đầu lại nhìn về phía Từ lão: “Vậy ngươi cảm thấy, không có Nạp Lan Hoàng Hậu, sẽ tồn tại một Đệ Nhất Lâu như hiện nay sao?”  

Giọng nói của Từ lão cứng lại, không cần phải nhiều lời nữa.  

“Ta cũng không tự xưng lâu chủ Đệ Nhất Lâu, chỉ là bởi vì…… Phong Như Khuynh thôi.”  

Từ lão khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Minh.  

Đệ Nhất Lâu là một tay  công tử thành lập ra, hắn cũng không tự xưng lâu chủ, chỉ lấy danh hiệu là công tử, chẳng lẽ hết thảy những việc này, đều là bởi vì Phong Như Khuynh?  

“Công tử, ý của ngươi là……” Giọng nói của Từ lão mang theo run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.  

“Mạng của ta, là Nạp Lan Hoàng Hậu cứu, ta lấy Đệ Nhất Lâu trả ơn cứu mạng, cũng không có gì đáng trách! Nhưng những năm gần đây, Phong Như Khuynh quá mức vô liêm sĩ! ức hiếp bắt nạt người, không chuyện ác nào không làm! Cho nên từ trước đến giờ ta chưa từng tới gặp mặt nàng một lần nào.”  

Đệ Nhất Lâu rơi vào trong tay người như vậy, đối với thiên hạ mà nói, đều là một tai họa.  

Nạp Lan Hoàng Hậu là một nữ trung hào kiệt như vậy, hắn quyết không cho phép nữ nhi của nàng trở thành tội nhân thiên cổ!  

“Nàng bây giờ với trước kia thực sự có điểm khác biệt.”  

Từ lão hơi hơi trầm ngâm, nửa ngày sau mới nói được một câu này.  

“Bất quá……” Lòng của hắn đã trở lại yên tĩnh, dừng một chút, lại tiếp tục hỏi: “Công tử vì sao ngay từ đầu không đáp ứng yêu cầu của nàng, mang một nửa Đệ Nhất Lâu đều cho nàng?”  

Cửu Minh cười một tiếng quỷ dị, ngón tay khẽ vuốt chén trà trên bàn: “Cái gì dễ dàng mà có được, sẽ không biết quý trọng, hơn nữa hiện tại thực lực nàng không đủ, không có biện pháp khống chế được Đệ Nhất Lâu này, ta mang một nửa Đệ Nhất Lâu cho nàng, có lẽ sẽ hại nàng!”  

Từ lão trầm mặc nhìn xuống.  

Từ trước đến nay Công tử trọng tình trọng nghĩa, nhưng giá trị của Đệ Nhất Lâu, cũng quá cao……  

Thế nhân chỉ biết ở ngoài sáng Đệ Nhất Lâu có được bao nhiêu sản nghiệp, không nghĩ tới ở trên đại lục, Đệ Nhất Lâu này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.  

“Công tử là đang lo lắng những người trong gia tộc?” Từ lão hất lên con mắt lão luyện, trầm giọng nói.  

Đôi mắt Cửu Minh chìm vào u tối, sóng gió cuộc trào mãnh liệt: “Không tồi, từ khi ta thành lập Đệ Nhất Lâu, những người đó luôn nghĩ cách làm ta nhường Đệ Nhất Lâu này, đóng góp cho cái người ta gọi là huynh trưởng kia, nếu để cho bọn họ biết, ta lấy Đệ Nhất Lâu cho Phong Như Khuynh, tất nhiên sẽ mang đến tại họa cho nàng.”  

( tấu chương xong )