Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 32: Thiên Sơn Tuyết Lang ta thà chết đói cũng không ăn (1)




Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Phía sau phủ công chúa có một ngọn núi.

Một màu xanh thẳm bao trùm ngọn núi, nước chảy róc rách, xa hoa lộng lẫy.

Bên cạnh dòng suối nhỏ, có một mảnh đất được khai thác để trồng thuốc, mà nhìn những cây thuốc xiêu xiêu vẹo vẹo này, có thể thấy được là được người trồng chưa bao giờ làm ruộng.

Phong Như Khuynh đỡ trán: “Thôi, đành tạm chấp nhận, chờ sau khi ta thuần hóa được đám linh thú đó, thì sẽ cho bọn họ tới làm.”

Ngay cả khi linh thú đã bị thuần phục qua một lần, thì những linh thú đó đã bị con người thuần hóa, nhưng nếu nàng muốn những linh thú đó trung thành với nàng, thì nàng cần phải thuần hóa lại bọn chúng một lần nữa.

Phong Như Khuynh lấy hạt giống dược liệu ra.

Ở phía bên ngoài của túi đều có ghi tên dược liệu.

Trong tình huống bình thường, để trồng mỗi một dược liệu thì cần rất nhiều thời gian để hoàn thành, nhưng Phong Như Khuynh muốn trồng không phải dược liệu, mà là linh dược.

“Nơi này xác thật đều là dược liệu cấp thấp, muốn tạo ra linh dược cấp thấp cũng không mất nhiều thời gian, đoán chừng chỉ cần ba tháng.”

Trồng linh dược cũng có rất nhiều cấp bậc.

Hiện tại thực lực của Phong Như Khuynh quá thấp, mới là sơ võ giả trung giai, với thực lực hiện tại của nàng, cùng lắm chỉ có thể tạo ra linh dược cấp một.

Mà linh dược cấp một yêu cầu thấp về linh khí, sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Phong Như Khuynh nắm hạt giống trong tay, linh khí nhàn nhạt hiện lên chung quanh hạt giống, bỗng nhiên biến thành thể khí, chui vào bên trong hạt giống, nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện màu sắc của hạt giống có thay đổi một chút, không giống với màu trước đó.

Nàng dựa theo cách mà Phù Thần chỉ cho nàng, sau khi dùng linh khí xâm nhập vào hạt giống, rồi trồng hạt giống vào giữa mảnh vườn.

Nhưng không nghĩ tới hạt giống vừa mới vào đến giữa vườn thuốc, cũng đã bắt đầu nảy mầm.

Kết quả này, khiến Phong Như Khuynh giật nảy mình, nàng cau mày trầm tư: “Dựa theo như trong sách nói, muốn tạo được linh dược cấp một, cũng phải mất mấy ngày mới có thể nảy mầm, vì sao ta vừa mới gieo xuống, đã nảy mầm rồi?”

Muốn trồng được dược liệu phải trải qua rất nhiều năm tháng, huống chi là linh dược, đương nhiên, dưới tình huống linh khí bị loãng, nhưng có Phù Thần dạy phương pháp cho Phong Như Khuynh, dùng linh khí kích thích sự sinh trưởng.

Cho nên, chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi là có thể nảy mầm, nhưng Phù Thần cũng không có nói là sẽ nảy mầm nhanh như vậy.

“Xem ra, hiện giờ ta phải dùng thủ thuật che mắt để cải trang khu vườn này, nếu không, chuyện ngày hôm nay mà truyền ra ngoài, Lưu Vân Quốc sẽ không còn được thái bình.”

Trên thực tế, Phong Như Khuynh biết Phong Thiên Ngự đang âm thầm phái người bảo vệ nàng, những người đó tương đối tự giác, sau khi vào phủ công chúa, sẽ không đi theo nàng nữa, trừ phi nàng rời khỏi phủ, bọn họ mới đi theo bảo vệ.

Đây cũng là lý do tại sao Phong Như Khuynh lại không che dấu hành vi của mình.

Cũng mặc kệ như thế nào, nàng sẽ thiết lập trận pháp ở phía trước, sẽ không để ai bước vào sau núi một bước.

“Xem ra chế tạo linh dược này xác thật rất mệt, vừa rồi chỉ truyền vào mười hạt giống, đã tiêu hao không ít linh khí, may mắn là ta đã có dự kiến trước, lừa gạt Phù Thần đưa cuốn sách Ngư Thú, bằng không một mình ta cũng không thể trồng đủ linh dược để làm điểm tâm ngọt cho Phù Thần với Thanh Hàm nữa.”

Phong Như Khuynh lau mồ hôi trên trán, nàng cũng không biết có phải do cơ thể này quá nặng hay không, nhưng giờ nàng đã có chút thở dốc, tinh thần mệt mỏi.

Bỗng nhiên Phong Như Khuynh nhìn xung quanh vườn thuốc, đã có một cây nhanh chóng nẩy mầm, nở hoa, kết quả.