Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 231: Nữ nhân điên ( bốn )




Edit: Có Lười

Nhưng hắn vốn nghĩ rằng cuộc đời này sẽ không có duyên với nữ tử ưu tú như vậy. Không nghĩ tới một ngày nọ…… Nàng bị người ám toán, cả người bị thương nặng, là hắn nhặt được nàng, hơn nữa còn giữ nàng lại dưỡng thương.

Thương thế còn chưa khôi phục, nàng đã nghĩ tới rời đi.

Hắn sợ hãi, sợ hãi không còn được nhìn thấy nàng.

Sợ hãi nàng sau khi rời khỏi, sẽ là vĩnh biệt…

Cho nên, thừa dịp thương thế của nàng chưa khôi phục. Hắn đã xuống tay, khiến nàng mất hết ký ức.

Đáng tiếc, chấp niệm của nàng quá mạnh, cố chấp đến như thế, rõ ràng đã quên mất hết nhưng vẫn cứ muốn khôi phục lại ký ức. Khiến nàng…Điên luôn!

Trong lòng Đường Lạc rất áy náy. Nhưng hắn hiểu, nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn vẫn sẽ làm như vậy!

“Yên Nhi, cuộc đời này, có ta bên ngươi là đủ rồi. Ngươi không cần nhớ lại những gì đã qua, cả đời này ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Trên đời này, cũng không có ai so với ta yêu ngươi nhiều đến vậy… Ngươi mất đi hài tử cũng không sao, sau này Ngọc Nhi chính là con gái của ngươi. Tuy rằng, hôm nay con đã phạm sai, nhưng bình thường…Con vẫn luôn rất tôn kính ngươi…”

Không có ký ức cũng không sao, điên rồi cũng không ngại.

Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, là được rồi.

……

Trên thuyền hoa.

Dáng người Cửu Minh lười biếng, dựa nghiêng trên giường.

Trước giường, tay ca cơ cầm tỳ bà, tiếng ca của nàng như hoàng oanh, lọt vào tai mãi không tan.

Nhưng không hiểu vì sao, nhìn dung nhan tuyệt sắc của ca cơ, Cửu Minh không biết vì sao…… Nghĩ tới bóng dáng mập mạp như núi vào mấy tháng trước kia.

“Đúng là nha đầu không lương tâm, đã đến Đệ Nhất Lâu, cũng không biết gặp mặt ta một lần.”

Thật là cái đồ không lương tâm, thu nhập sau này của Đệ Nhất Lâu hắn đều chia cho nàng một nửa. Vậy mà nàng thậm chí ngay cả gặp mặt một lần cũng không muốn gặp hắn.

“Công tử.”

Đúng lúc này, một hắc y thị vệ từ ngoài cửa tiến vào, hắn nhìn những ca cơ vũ nương đó, trầm giọng nói: “Công tử, thuộc hạ có việc bẩm báo.”

Cửu Minh lười biếng cho dừng lại, hắn khẽ nhếch khóe miệng, tươi cười tà mị chọc người.

“Các ngươi đều lui ra đi.”

“Dạ công tử.”

Giọng nói hạ xuống, ca cơ vũ nương trong thuyền hoa đều đã lui xuống.

Trống rỗng, chỉ còn lại thị vệ đang quỳ một chân trước giường.

“Chuyện gì?”

Thị vệ cung kính, nói: “Công tử, thuộc hạ tra được một việc, hình như Hoàng Hậu Nạp Lan… chưa chết…”

Hoàng Hậu chưa chết?

Cửu Minh vốn đang nghiêng người lập tức ngồi thẳng lên. Trên mặt hắn mang một cái mặt nạ, không thấy rõ được vẻ mặt bên dưới. Nhưng bên trong cặp mắt tà khí lại chứa đựng đầy vẻ nghiêm trọng.

“Ngươi nói Nạp Lan Hoàng Hậu còn sống? Tin tức này có phải là thật không?”

“Khởi bẩm công tử, ít ngày trước, ám vệ Đệ Nhất Lâu và người Phong Vân Phủ có chỗ tiếp xúc. Phủ Chủ Phong Vân Phủ, hình như có liên quan đến Hoàng Hậu Nạp Lan, chỉ là Phủ Chủ không phải tên Nạp Lan Yên, mà là Dung Yên.”

Phong Vân Phủ thần bí từ trước tới nay, không ai biết Phủ Chủ tên gì, cũng không có ai từng thấy nàng. Nhưng đối với một cái thế lực ngang trời xuất thế, khiến cho rất nhiều người tò mò.

Mấy năm trước, Cửu Minh cũng phái người đi điều tra Phong Vân Phủ thần bí này, không nghĩ tới……

Có liên quan với Hoàng Hậu Nạp Yên?

Con ngươi Cửu Minh trầm xuống, ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ mặt bàn. Bỗng nhiên, bật cười: “Nếu Nạp Lan Hoàng Hậu chưa chết, vậy Hoàng Đế bị vùi trong trống*, vậy có nghĩa là…… Năm đó chuyện nàng chết, là do một tay Nạp Lan Hoàng Hậu lập kế hoạch!”

*Một câu thành ngữ của TQ có nghĩa là nó dường như được bọc trong trống, ẩn dụ bị mọi người làm mờ mắt và không biết gì về nó cả. Thường là làm vị ngữ, đề cập đến việc bị ai đó làm mờ mắt

Nếu Hoàng Hậu Nạp Lan là bị người cướp đi, cần gì phải làm điều thừa khiến người đời cho rằng nàng đã chết? Còn nữa, Phong Thiên Ngự còn chưa ngu xuẩn đến trình độ như thế, nếu việc này là kế hoạch của người khác, chưa chắc hắn phát hiện không ra.

ps: Các cô nương đem đề cử phiếu đầu một chút, moah moah yêu mọi người.

Còn có muội muội nói xem không hiểu chương này, ta cảm giác ta viết thực dễ hiểu, có một số việc cố ý tiêu phí thật nhiều bút mực đi giải thích, không rõ xem không hiểu chỗ nào.

( tấu chương xong )