Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 229: Nữ nhân điên (2)




Editor: Hạ gia

“Đường gia ta che chở cho ngươi nhiều năm như vậy, ngươi ở Đường gia ăn không uống không suốt mười năm, đưa ngũ giai linh dược cho ta thì đã làm sao? Dựa vào đâu mà ta chỉ nhận được tam giai linh dược? Chẳng lẽ ngươi còn muốn để mấy thứ này cho nhi nữ của ngươi sao? Bọn chúng có tư cách sao?”

“Rõ ràng chỉ có ta… mới là người thừa kế túi trữ vật của ngươi! Nữ nhi trong miệng ngươi nhiều năm trôi qua vẫn không tìm ngươi, rõ ràng bọn chúng đã vứt bỏ ngươi rồi. Vậy mà ngươi vẫn một lòng một dạ với chúng! Còn có phụ thân của ta, ông ấy tốt với ngươi như vậy, ngươi một mực không chịu gả cho ông, thật không rõ ngươi lấy mặt mũi gì để tiếp tục ở lại Đường gia chúng ta!”

Trước đây, nàng vốn không muốn chấp nhận nữ nhân mị hoặc như hồ ly tinh này, cố tình phụ thân lại bị bà ta mê hoặc xoay vòng vòng.

Nếu sau đó nàng không…Ngẫu nhiên phát hiện ra trong tay bà ta có không ít trân bảo, bằng không nàng không cần phải dỗ dành bà ta lâu như vậy!

Dĩ nhiên, mượn những linh dược tam giai đó dùng tạm, nàng đã đột phá tới cảnh giới Linh Võ Giả! Chẳng qua chuyện này người Đường gia không hề hay biết đến, ai cũng cho rằng Dung Yên ở Đường gia bọn họ ăn chùa uống chùa.

Nghe mấy lời đó nhiều, dần dần nàng ta đã quên mất làm cách nào mà lừa được tam giai linh dược vào tay.

Nàng ta cũng như những người đó, vẫn cảm thấy Dung Yên ăn không uống không của Đường gia!

Chẳng qua….

Đường Ngọc biết rõ Dung Yên có một điểm yếu.

Bà không chịu được kích thích, mỗi lần kích động sẽ bị ngất ngay, bởi vậy tiện cho nàng ta hành động!

“Tìm được rồi.”

Đường Ngọc lục lọi một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một khối ngọc bài, trong lòng rạo rực.

Trên ngọc bài kia có khắc mấy chữ: Phong Vân Phủ.

Phong Vân phủ, nghe nói mười sáu năm trước là một thế lực che ngang trời, bọn họ sánh ngang với các gia tộc ẩn cư, nội tình còn sâu hơn…Không thua kém gì so với Đường gia.

Chỉ tiếc rằng mười năm trước, chủ phủ Phong Vân phủ mất tích, người trong phủ tìm kiếm khắp mọi nơi nhưng không tìm ra nàng ở đâu. Phong Vân Phủ như rắn mất đầu, không chống lại được các gia tộc ẩn cư khác.

Chỉ là Đường Ngọc không nghĩ đến, Dung Yên chính là…Phong Vân chủ phủ!

Mấy hôm trước nàng ta thấy Dung Yên cầm ngọc bài trầm tư nên đã cho người đi dò xét tin tức của Phong Vân phủ, thậm chí cả việc hơn mười sáu năm trước, lúc nàng ta mới sinh cũng được tra xét cặn kẽ.

Vốn Đường Ngọc định xoay người đi, đột nhiên phát hiện chiếc yếm bị Dung Yên nắm chặt trong lòng bàn tay, ngay lập tức nổi giận, duỗi tay kéo tấm yếm ra.

Cho dù Dung Yên đang trong trạng thái hôn mê nhưng bà vẫn nắm chặt tấm yếm, cho dù Đường Ngọc kéo mạnh thêm vài phần cũng không thể kéo chiếc yếm ra.

“Thật đúng là ả đàn bà lòng lang dạ sói!” Đường Ngọc tức đến nghẹn thở.

Tuy rằng nàng ta vì những báu vật mà Dung Yên cất giấu nên mới tiếp cận bà, nhưng không đại biểu rằng nàng ta có thể trơ mắt nhìn Dung Yên mãi nhớ thương hai đứa nhỏ kia.

Tất cả mọi thứ của bà ta chỉ có thể là của nàng ta!

Phong Vân phủ kia cũng chỉ có nàng ta mới có thể thừa kế!

Thấy Dung Yên càng nắm chặt, Đường Ngọc càng dùng sức…

Cho dù tay bà bị siết tới chảy máu nhưng bà vẫn không muốn buông tay.

Dường như chiếc yếm này là toàn bộ hy vọng của bà.

“Ả điên này, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao? Đúng là nuôi ra một con bạch nhãn lang mà!” Đường Ngọc càng nổi giận, lấy ra một cái ngân châm, hung hăng đâm xuống tay Dung Yên.

Nàng ta biết Dung Yên sẽ không tỉnh lại nên mới dám làm bậy như thế. Nữ nhân này mỗi lần hôn mê sẽ ngủ hết một ngày một đêm, trong lúc đó mặc kệ nàng ta làm gì bà ta cũng sẽ không phản ứng.

Nàng ta cũng tính tới việc bà cũng sẽ cảm giác được đau đớn, chỉ cần bị đau sẽ tự buông tay…